Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn thoáng qua quân trang trên người mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theo Tùng Hạ. 
Tùng Hạ cảm giác trong lúc mơ ngủ có ai tát mình bồm bộp vài cái. Cậu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt lạnh như băng của Thành Thiên Bích gần ngay trước mắt, vỗ mặt gọi cậu tỉnh dậy. 
Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu… cậu không sao chứ?” 
Thành Thiên Bích nói: “Đứng lên.” Mặc dù giọng nói khàn khàn, nhưng Tùng Hạ cảm thấy gương mặt hắn đã hồng hào lên rồi. 
Tùng Hạ vui mừng la lên một tiếng, ôm lấy hắn: “Người anh em, cậu không sao thật rồi! Cậu làm tôi sợ muốn chết.” Từ khi tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, cười đến lộ ra cả hai chiếc răng nanh. 
Thành Thiên Bích giật mình, nhiệt độ thân thể Tùng Hạ khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn không quen tiếp xúc thân mật thế này. Khi tỉnh lại, phát hiện mình và một người đàn ông quen nhau chưa được mấy tiếng ôm nhau ngủ chung, trong lòng hắn rất khó chịu. 
Thành Thiên Bích đẩy cậu ra: “Tôi bảo anh đứng lên.” Nói xong quay mặt đi, cúi đầu đi giày. 
Tùng Hạ xán tới, nắm lấy mặt Thành Thiên Bích nghiêng sang hai bên, quan sát hai giây, không khỏi cười nói: “Cậu ngượng à?” 
Thành Thiên Bích liếc cậu một cái: “Anh có bao nhiêu lời thừa chưa nói hả?” 
Tùng Hạ cười cười: “Cái cậu này đúng là, đẹp trai như vậy, từ nhỏ không thiếu bạn phải không? Sao lại tự kỉ thế.” 
Thành Thiên Bích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.