Nhưng những chuyện đó không phải chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đáng sợ nhất chính là… cây thông kia có khả năng tấn công con người và có cả… ý đồ! 
Sau khi người nọ thả cậu xuống, cậu vô cùng biết điều làm theo, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn hắn mở tủ lạnh của mình, sau đó nhét hết thực phẩm được đóng gói chân không vào trong ba lô. 
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Này, cậu tên là gì thế? Cậu là người ở đâu?” 
Hắn không để ý tới cậu. 
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, nhìn thì cậu nhỏ hơn tôi thì phải, cậu nhập ngũ bao lâu rồi? Vì sao chú tôi lại muốn tôi đến Bắc Kinh thế? Chú ấy tắt điện thoại, cậu thật sự là do chú tôi phái tới ư?” 
Rốt cuộc thì người nọ đã quay đầu nhìn cậu, Tùng Hạ sợ đến mức run lên một cái. Một giây kế tiếp, một tờ giấy bay đến trước mặt cậu. Tùng Hạ bắt được, mở ra đọc, là một lá thư do chú cậu tự tay viết, nhưng lá thư này rõ ràng chỉ là bản photo, trên đó viết: Tiểu Hạ, thấy chữ như thấy người. Trong lòng cháu nhất định chứa nhiều nghi vấn. Chú không rảnh để giải thích nhiều. Vân Nam đã không còn an toàn, cháu đi cùng tiểu đồng chí Thành Thiên Bích đến Bắc Kinh tìm chú. Trên đường đi bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ cuộc. Nhất định phải tới Bắc Kinh tìm chú. Cháu là người thân duy nhất của chú, chú mong chúng ta có thể gặp lại. — Tùng Chấn Trung. 
Tùng Hạ đọc đi đọc lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343850/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.