Chương trước
Chương sau
Chung Khởi cảm thấy có gì đó không ổn, không được tự nhiên nhún nhún vai, đột nhiên nhìn về phía sau, mọi người đều nghiêm túc học bài, cũng không có gì bất thường.
Tuy nhiên, cô thực sự cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác kia thập phần đáng sợ, cô luôn cảm thấy sẽ có người đột nhiên nhảy ra, gắt gao dùng sức che miệng cô lại, kéo cô vào trong ngõ, ăn tươi nuốt sống.
Trong phòng học sáng sủa ấm áp, Chung Khởi run lập cập, vô tình đụng phải những quyển sách giáo khoa cao ngất, những cuốn sách rối tinh rối mù rơi xuống đầy đất, thu hút mọi ánh nhìn.
Chủ nhiệm lớp nhíu nhíu mày, cho rằng cô buồn ngủ nên hất tung quyển sách, hất cằm lên với ý bảo cô đi ra phía sau đứng cho tỉnh táo.
Chung Khởi có chút ngượng ngùng, nói câu: "Xin lỗi ạ."
Sau khi đọc xong cuốn sách, Chung Khởi ngược lại cảm thấy khá hơn, cô có loại ảo giác luôn có một đôi mắt như có không gắt gao nhìn chằm chằm, cô thở ra một ngụm trọc khí, thân thể thả lỏng rất nhiều.
Nhưng vẫn không thể bình tĩnh đọc sách, không vì cái gì khác, Bạch Lục Châu ngồi ở hàng cuối cùng.
Bạch Lục Châu lớn lên phi thường xinh đẹp, dựa theo thông thường, từ trẻ con tựa hồ không nên dùng để hình dung một cậu con trai, ước chừng ngữ khí càng "Xinh đẹp" không có gì càng thích hợp.
Bạch Lục Châu có khuôn mặt cực kỳ linh khí, rõ ràng cho người ta cảm giác ôn hòa không có tính xâm lược, nhưng lại bị đôi mắt xinh đẹp đến chói mắt đánh vỡ cân bằng, mí mắt rất mỏng, màu đồng tử so với người khác có chút nông, có thể nhìn thấy rõ màu hổ phách dưới ánh nắng mặt trời, nhưng sắc môi lại hồng, thoạt nhìn giống như mới bị hôn qua, Chung Khởi vẫn luôn rất muốn sờ sờ.
Nhưng cô không dám, Bạch Lục Châu là ai, giết người không đổ máu, vĩnh viễn bảo trì đứng nhất lớp, sáu lần tham gia giải cờ vây thanh niên thành phố thì hết năm lần quán quân, lần đó thất bại là do anh chủ động bỏ quyền, được nửa đường thì chạy lấy người, chọc đối phương tức giận mắng anh lúc thời điểm phóng viên phỏng vấn, có người hỏi anh nguyên do thì anh nói cảm thấy nhàm chán.
Chung Khởi là người thường, cũng không thể bắt chuyện với thần nhân trên cao, chỉ có thể khao khát.
Bạch Lục Châu tính cách không tệ, đối với thầy cô bạn bè luôn khách khí có lễ, nhưng lại luôn xa cách với mọi người, bởi vậy luôn độc lai độc vãng.
Thật vất vả mới tan học, giáo viên môn chủ nhiệm lớp vừa ra, Tạ Đan liền từ chỗ ngồi nhảy lên đi tìm Chung Khởi, vừa chụp bả vai Chung Khởi vừa nói: "Cậu thật sự làm tớ sợ muốn chết, loảng xoảng một tiếng luôn á!"
"Ừ." Chung Khởi thấy cái ót Bạch Lục Châu nhìn ra thần, sao lỗ tai Bạch Lục Châu đỏ thế?
"Nhìn cái gì thế!" Tạ Đan bốp một phát sau lưng Chung Khởi, cưỡng chế tính kéo cô ra ngoài: "Đi, WC nào."
Không giống như Tạ Đan, nhà của Chung Khởi gần trường, nên cô vẫn học ngoại trú, dựa theo quy định trường học, buổi tối tiết thứ hai tự học cô có thể về nhà.
Tiết thứ hai tự học buổi tối là chủ nhiệm lớp vật lý, Chung Khởi một chút cũng nghe không hiểu, hơn nữa cái loại cảm giác quỷ dị bị người nhìn chằm chằm lại ngóc đầu trở lại, cô nhịn không quay xuống, trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình như bà nữ chính trong mấy bộ phim ma, không cẩn thận cái liền bị đồ vật không sạch sẽ quấn lấy, nghĩ vậy, da đầu cô đều tê dại.
Chuông tan học mới vừa vang, Chung Khởi liền đeo cái cặp chạy mất hút, ngay cả Tạ Đan kêu cô, cô cũng chưa nghe thấy.
Chín giờ tối, sắc trời đen thui, chỉ còn lại vầng trăng mờ nhạt lẳng lặng treo trên cao, đèn đường lâu năm chưa sửa, chợt lóe chợt lóe, đường nhỏ có rất ít người, Chung Khởi cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm tim đập của mình, đôi tay cô gắt gao bắt lấy quai cặp sách bước đi rất nhanh, nhưng tựa hồ, cô nghe được tiếng bước chân của người thứ hai.
Một bước tiếp một bước, gắt gao đi theo cô, như bóng với hình không nhanh không chậm.
Thanh âm kia trong ban đêm đen như mực phá lệ rõ ràng.
Chung Khởi rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên dừng lại quay đầu lại xem!
Một chàng trai, một chàng trai cực xinh đẹp -- thế nhưng là Bạch Lục Châu!
Trên người anh là mặc đồng phục học sinh mùa hè, màu trắng áo sơmi bình thường, mặc ở trên người anh phá lệ thanh quý, đẹp cực kỳ.
Chung Khởi dừng lại xem anh, anh cũng dừng lại.
"Tại sao, là cậu? Chung Khởi lẩm bẩm nói, phóng Phật lầm bầm lầu bầu.
Bạch Lục Châu khẽ nhíu mày, dưới ánh đèn mờ nhạt ánh mắt anh có vẻ mê ly, anh cũng nhìn Chung Khởi, nói:" Có vấn đề sao? "Thanh âm trầm thấp mang theo một tia trong trẻo, khác thường dễ nghe, như có lông chim phất qua trong lòng Chung Khởi.
" Không có gì? "Chung Khởi ngượng ngùng hỏi:" Cậu biết tôi chứ? "Từ trước đến nay là tiểu trong suốt trong lớp, cũng không trông cậy Bạch Lục Châu biết trong lớp còn có một người như cô.
Tiểu trong suốt: Giống người vô hình
" Chung Khởi. "Anh nói.
Hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, làm cả người Chung Khởi nổi da gà, không biết như thế nào, cô cảm thấy ánh mắt Bạch Lục Châu nhìn cô quái quái, chuyên chú như là muốn đem cả người cô xuyên thấu từ trong ra ngoài vậy.
Vì thế cô lại chạy không quay đầu.
Phía sau, hai mắt Bạch Lục Châu phảng phất như nước sơn gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng dáng Chung Khởi, khóe miệng chậm rãi dắt một tia ý cười.
Gió thổi, lá cây run bần bật.
Vừa chạy về nhà, Chung Khởi đã thở hồng hộc, mệt giống như chó già vô lại, ném cặp sách trên sô pha, mẹ Chung Khởi đưa cốc nước cho cô cười mắng:" Chạy cái gì, phía sau có quỷ đuổi con à! "
" Còn đáng sợ hơn quỷ. "Chung Khởi lẩm bẩm, tiếp nhận cái ly một ngụm uống cạn, lại hỏi:" Mẹ, ba chưa về ạ? "
" Không, đêm nay ba con muốn tăng ca. "
" Tiểu Bạch đâu? "Chung Khởi lại hỏi, tiểu Bạch là con mèo cô nhặt trước đó vài ngày.
Vào một ngày giông bão, móng vuốt con mèo trắng đổ máu, nho nhỏ nằm co ro trong hoa viên tiểu khu cô, thật đáng thương.
" Sớm bảo con đừng nhặt mèo hoang về nhà, nó không về nhà, ban ngày thì không ở nhà, buổi tối lại trở về ngủ một giấc, coi nhà mình như cái khách sạn, con còn có mặt mũi hỏi nó sao! "
Mẹ Chung Khởi vừa làm cơm liền mắng.
" Như vậy không tốt sao? Mẹ không cần dọn cít cho nó nha "Chung Khởi cười hì hì trả lời mẹ.
" Con là nhất! "Mẹ Chung Khởi nói.
Quả nhiên, một lát sau, khi hai mẹ con đang ăn, tiểu Bạch thông qua cửa sổ đã trở lại, may mắn họ sống ở tầng một, Chung Khởi nghĩ.
Cô buông chén đũa đi ôm tiểu Bạch.
Nói thật, tiểu Bạch lớn lên rất đẹp, một thân lông màu trắng tinh lang thang ở bên ngoài một ngày cũng không thấy dơ, một đôi mắt mèo màu nâu nông, cái mũi nhỏ màu hồng nhạt, cái măng cụt tròn tròn, ngay từ đầu Chung Khởi còn tưởng mèo cái nhỏ, nhưng sau khi bế lên thì vừa thấy, là mèo đực nhỏ không thể nghi ngờ.
" Lại chạy đi đâu rồi? "Chung Khởi ôm nó trên đùi mình, tay trái niết cái măng cụt, tay phải lấy chiếc đũa ăn cơm.
" Ai u dơ muốn chết! "Mẹ Chung Khởi thập phần ghét bỏ:" Nó đi ra ngoài một ngày cũng không biết đi đâu, con có thể thành thật ăn cơm không? "
Chung Khởi ngó trái ngó phải, nói:" Không dơ ạ. "
Cơm nước xong, Chung Khỉ bị mẹ kêu về phòng làm bài tập, cô cũng ôm trộm tiểu Bạch, ngày thường mẹ cô sẽ không cho cô lau mèo, cảm thấy mê muội mất cả ý chí, huống chi nhân sinh của cô lại tới thời khắc khẩn cấp -- lớp 12.
Tiểu Bạch ghé vào trên bàn học Chung Khởi nhìn chằm chằm cô làm bài tập, Chung Khởi đang làm vật lý, thật sự dốt đặc cán mai, lựa chọn đề mà muốn hết cả thanh xuân, thật vất vả mới chọn được một đề, vừa muốn chọn C, móng vuốt tiểu Bạch liền cào.
" Đừng quậy, chị muốn làm bài tập. "Chung Khởi trấn an sờ sờ đầu nhỏ tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lại không thuận theo không buông tha, dùng móng vuốt đẩy bút Chung Khởi sang câu B, Chung Khởi cười, cảm thấy thú vị, nói giỡn với nó:" Sao nào, em chọn B? Vậy B đi, dù sao chị cũng sẽ không. "
Thật vất vả mới xong đống bài tập, Chung Khởi ôm mèo nằm trên giường, cô nửa dựa vào trên đầu giường, để tiểu Bạch nằm ở trên bụng cô, móng vuốt nhỏ vừa lúc ấn trên ngực cô, đôi mắt màu nâu nông nhìn chằm chằm Chung Khởi.
Chung Khởi đang thất thần, nhưng, đột nhiên ngực bị mèo nhỏ ấn một chút, xuất hiện vết ao hãm rõ ràng, có vẻ phá lệ □□.
Chung Khởi mặt đỏ:" Tiểu Bạch!"
Tiểu bạch lại phóng Phật tìm được món đồ chơi, một móng vuốt khác cũng ấn xuống, một chút một chút, chơi vui vẻ cực kỳ, hai luồng xuất sắc nhất trước ngực Chung Khởi, 34D, dường như thành thục mật đào, thập phần ngạo nhân.
Chung Khởi câm nín, chung quy cô không thể so đo với con mèo miệng còn hôi sữa, bất đắc dĩ xem đôi mắt màu nâu nông của nó, thập phần thâm thúy, phóng Phật bên trong có đại dương mênh mông.
Đặc biệt giống.. Giống..
Bạch Lục Châu!
Cái nhận thức này khiến Chung Khởi dọa người, cô đột nhiên đứng dậy, tiểu Bạch bị cô quăng xuống, ném tới trên giường, ngẩng đầu nhỏ thẳng kêu to.
======================
T5071125112021
T6193626112021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.