Trước khi Lưu Duyệt chết đã cho tôi thẻ phòng khách sạn Phúc Lâm, nhưng lại không nói tôi phải tới đó làm gì.Có thể là để tôi gặp một ai đó, cũng có thể là để tôi đi lấy đồ.Nhớ tới lúc còn sống Lưu Duyệt từng nói, đã tìm thấy đầu mối giúp tôi lật lại bản án.
Ngay lúc đó tôi đã rất vui mừng.Từng chi tiết lúc bị vu oan tôi còn nhớ như in, khắc sâu trong đầu.
Năm năm, tôi chưa bao giờ ngừng việc suy nghĩ muốn thoát khỏi tội danh ngày đó, lấy lại trong sạch cho mình.Nhìn Triệu Tố trước mắt, tôi kìm nén xao động trong lòng lại: "Mặt dây chuyền này Lưu Duyệt cho em khi nào?""Lúc đó em mười một tuổi, hình như là sáu năm trước rồi." Triệu Tố trợn to hai mắt, cố gắng hết sức nhớ lại chuyện lúc đó: "Chị Lưu nói là, mặt dây chuyền này với thân phận của em có liên quan tới nhau, em phải giữ gìn nó cho cẩn thận.
Em định tới khi tốt nghiệp trung học thì hỏi chuyện liên quan tới nó, chỉ là không ngờ..."Vừa nói xong là đôi mắt của Triệu Tố lại lấp lánh ánh nước."Có thể cho tôi xem nó một chút không?""Dạ được."Đó là một mặt dây chuyền màu xanh đậm, ở giữa có khắc hình con rồng, giống một khối ngọc thô chưa mài giũa, giá trị không nhỏ.Tôi nhìn một lúc cũng không thấy mặt dây này có bí ẩn gì, không thể làm gì khác ngoài trả lại cho Triệu Tố, để cô bé giữ cẩn thận."Đúng rồi, hai ngày này em đừng về trường, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, chờ thứ hai rồi về.""Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-an-phan-thay/3966263/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.