“Đội trưởng, cô?” Lý Kiến Quan ngạc nhiên nhìn Sở Mộng Hàn, rõ ràng anh ta thấy bất ngờ đối với quyết định của cô: “Cô không thể đi với anh ta, cục trưởng Tào và các anh em đang chờ cô đó.”“Tôi biết.” Sở Mộng Hàn nghiến răng, mở miệng nói chắc nịch.Lý Kiến Quân lập tức đứng chắn trước mặt Sở Mộng Hàn, ngăn cản không cho người phía sau đi.
Có thể thấy rõ, lần này Lý Kiến Quân thật sự lo lắng: “Vì chăm sóc người này, chúng ta đã ở lại bệnh viện lâu như vậy, cô đừng quên chúng ta còn trách nhiệm gánh trên vai.”“Tôi chỉ trông chừng Triệu Tố, đảm bảo an toàn cho em ấy.
Cho tôi một buổi tối thôi, tám giờ sáng ngày mai, tôi sẽ có mặt đúng giờ tại chùa An Tĩnh!”Lý Kiến Quân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời nói đến miệng anh ta lại nuốt vào.Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn Sở Mộng Hàn bên cạnh, sau đó xoay người đấm mạnh một cái vào bức tường: “Họ Diệp kia, chú ý chăm sóc đội trưởng của chúng tôi, nếu như cô ấy có chuyện gì, ông đây sẽ cho anh ở tù mọt gông.”Tôi nhìn vào vai trái của mình đang bị băng bó giống như xác ướp, lại nhìn Sở Mộng Hàn đang rất khỏe mạnh, nhất thời cảm thấy bối rối.Người bị súng bắn bị thương không phải là tôi sao? Nếu nói chú ý thì cũng là Sở Mộng Hàn chú ý tôi mới đúng, sao bây giờ lại thành ra như vậy?Tuy nói như thế, chúng tôi có thể an toàn rời đi, nhưng cũng ngầm thông báo là tôi đồng ý với yêu cầu của anh ta.Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-an-phan-thay/3966260/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.