Trên mặt Tịnh Hư không biểu hiện bất kỳ điều gì, nhưng mỗi một chữ ông ta nói, đều như lưỡi dao sắc bén, găm thẳng vào trong lòng tôi.Nhìn bẫy chết trước mắt, tính tượng trưng của tôi như rớt xuống một nhịp, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Sư thầy, thầy biết vì sao tôi lại đến đây không?""Đương nhiên biết." Tịnh Hư vô cùng hứng thú đáp lời, đối với ván cờ này, ông ta vẫn biểu hiện như một đứa trẻ: "Cậu là vì muốn tìm một người, nên mới tới đây.
Ầy, chỉ tiếc là.""Tiếc là cái gì?""Tiếc là, người cậu muốn tìm, không ở đây."Trong chốc lát, tôi là Tịnh Hư mỗi người một nước, tổng cộng đi hết hai mươi nước, đợi đến khi nhận ra, tôi mới phát hiện số mệnh Đại Long đã hết, ván cờ này, đã bại.Ông ta khẽ mỉm cười, dọn đi hết hơn hai mươi quân cờ trắng, bàn cờ lớn như vậy chỉ còn đám quân mày đen."Thí chủ, cậu thua rồi.""Tôi biết, nhưng mà, thật đúng là hết cách." Tôi tình Tịnh Hư trước mặt, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Sư thầy, vì sao ông lại ở đây?""Tôi?" Tịnh Hư nhìn tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi ở đây để chuộc tội.""Chuộc tội, ông có tội gì?""Chúng sinh, vạn vật trên thế gian, mỗi người trên thế giới này đều có lỗi lần, hoặc là kiếp trước, hoặc là kiếp này.
Tôi chuộc tội thay bọn họ, cũng lại chuộc tội cho mình.
Đi thôi, thí chủ, người cậu muốn tìm, đã về rồi." Tịnh Hư nói xong, vỗ tay một cái, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.Chỉ thấy một hòa thượng đi ra từ sau tấm bình phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-an-phan-thay/3966250/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.