Q12
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
※
Thu đi đông lại.
Gió thu hiu quạnh đã bị gió lạnh vào đông thay thế, trên mặt đất trải ra một tầng lá cây khô héo thật dày, dẫm nát phía trên, sẽ phát ra tiếng vang chi đát chi đát.
Rõ ràng là lá khô đại biểu “mất đi và tận cùng”, lại ngoài ý muốn cũng không khiến người ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Ngược lại có loại ấm áp “sinh mệnh đi tới điểm cuối, nhưng có thể mỉm cười chờ đón sự ra đời mới”.
Hôm nay, Kuroko và Akashi đi kiểm tra chân lần cuối cùng.
Trước khi ra cửa, Akashi đã đẩy cửa ra nhưng bị Kuroko gọi lại.
Mang theo khó hiểu xoay người, một vật ấm áp quấn quanh cổ hắn. Nhìn chăm chú một chút, nguyên lai là một cái khăn quàng cổ carô đen trắng.
“Tốt lắm, có thể đi rồi.”
Con người màu trời lộ ra nụ cười đơn giản trong suốt, đi phía trước Akashi.
Người sau sờ sờ thứ hàng dệt mềm mại trên cổ, ánh mắt dị sắc hiện lên một tia sáng, hàm xúc không rõ, theo sát bóng người màu xanh kia.
Bệnh viện như trước lạnh lùng, to lớn đứng sững ở ngã quẹo góc đường.
Lúc bác sĩ đưa kết quả chẩn đoán “Hoàn toàn bình phục”, hai tay Kuroko nắm chặt bên người, rốt cục cũn buông ra.
“Thật tốt quá, Akashi-kun.”
Đi bên cạnh Akashi, Kuroko lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng, từ góc độ Akashi nhìn qua đi, vừa lúc có thể nhìn vào ánh mắt tỏa sáng màu băng lam của hắn.
Một cái chớp mắt kia, Akashi cảm thấy đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kuroko-no-basket-dong-nhan-dang-phong-dich-nhat-tu/104146/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.