Chương trước
Chương sau
Khi lấy lại ý thức thì tui đang nằm trên xường ở một căn phòng làm bằng gỗ. Xem ra tui chưa chết, trận đấu với con thỏ đó hiện lại trong tâm trí của tui, một cảm giác bất lực chưa từng có xuất hiện

“Mình đang làm gì ở đây vậy, một người thậm chí, không thể đánh bại một con thỏ, quái vật cấp thấp nhất thế mà đòi xông pha dị giới sao, tỉnh lại đi Satou ơi, đây không phải manga. Đây là hiện thực, với khả năng hiện tại của mày thì kiếm được một công việc bình thường cũng đã khó khăn nói chi đến làm mạo hiểm giả. Mà cho dù có thể đi chăng nữa thì mày cũng là thể loại ngáng chân đồng đội thôi chứ được tích sự gì.!!! Satou ơi là Satou, tại sao mày nghĩ mày có thể xông pha cái thế giới này khi mà khả năng của mày còn dưới cả mức bình quân hay sao. Mày thậm chí còn tệ hơn Subaru, ít ra người ta còn có thể cầm cự với sát thủ cấp bậc thế giới đó mà còn mày thì….”

“Yo!!! Dậy rồi à.!!! Thiệt tình!!! Anh hôn mê gần một ngày trời đó.”

“Cô là cô gái bị gỗ đè khi đó.! Cô có sao không.” Tui thấy cô gái đứng ngoài cửa “Xin lỗi vì đã không thể hạ con thỏ đó..”

“Huh!!!!” Cô gái ngẩn người một chút rồi cười phá lên “Không sao!! Không sao!!Anh đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh vì đã cố gắng hết sức bảo vệ tôi, Harina!!!! Hân hạnh được làm quen.”

“Satou Sumeragi! Hân hạnh.”

“Tôi có làm chút đồ cho anh này. Coi như lời cảm ơn.!” Harina đưa trước mặt tui một chiếc khay bốc khói nghi ngút.

“Mùi này là! Sữa mật ong!!!.”

“Đúng! Đây là sữa pha với mật ong đặc sản của khu rừng đó, ăn nó sẽ tăng tốc độ phục hồi của cơ thể thậm chí còn tăng xác suất được cộng nhiều điểm hơn khi lên LVL nữa đây, thể trạng của anh yếu nên ăn nhiều một chút nhé.”

Cảm động quá đi các bạn ơi,thì ra đây là cảm giác được gái chăm sóc đây sao, thì ra thế giới này còn tốt với mình chán đó nhỉ. Tui đưa muỗng hụp một thìa mật ong.

“Ngon quá.” Một cảm giác tuyệt vời, đây đúng là dị thế có khác một cảm giác dịu nhẹ lan tỏa khắp tâm hồn, nó khiến tui đang rầu rĩ vì sự vô dụng của mình cũng trở nên có tinh thần hơn nhiều. Và khi tui uống muỗng mật ong, hình ảnh chiếc vòng to bản tui luôn đeo trên tay xuất hiện trong tầm mắt. Đúng rồi! Không phải mình vẫn còn con bài tẩy này sao. Tuy chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn nhưng với nó mình vẫn có thể làm được gì đó.

“Cám ơn nhiều! Harina!!! Tôi nợ cô lần này.”

“Hử!!!!! Tuy không hiểu lắm, nhưng tinh thần của anh có vẻ khá lên nhiều rồi đó. Vậy anh có định tiếp tục kế hoạch làm mạo hiểm giả của mình không. Hay là cứ tiếp tục làm ở đây, dù sao đế đô chuẩn bị xây thêm một tòa thành mới để bắt đầu chiến lược chống lại đội quân quỷ vương nên nhu cầu về nguyên liệu gỗ đá tăng lên rất nhiều đó, chắc chắn trong tương lai nơi này sẽ tuyển thêm khá nhiều người mới nên cho dù quản lý cũ có về cũng sẽ khó kiểm soát được, mà anh sau sự kiện hôm nay được ông chủ Cain khá là thưởng thức đó vì thế nếu làm ở đây anh sẽ không phải lo về trang trải cuộc sống.”

“Ha!!! Ha!!! Ông ấy thưởng thức gì ở tôi, mộtngười không thể hạ được một con thỏ cơ chứ.”

“Ai biết được chứ, nhưng nếu anh hỏi ý kiến tôi thì tôi khuyên anh không nên dấn thân vào con đường mạo hiểm giả đâu. Lời khuyên thật lòng đó...”

Nói xong Harina đứng dậy “Tôi về đây! Anh ăn xong rồi nhỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai còn làm việc nữa và còn khoảng 5 ngày nữa quản lý cũ về khi đó anh hãy cho ông Cain câu trả lời nhé.

“Ok!!!. Để tôi tiễn cô một đoạn.” Tui đứng dậy nhưng…

“Thôi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Harina đưa ngón tay lên trán tui ấn một cái khiến tui ngã về phía sau. “Thấy chưa! Anh chưa hoàn toàn khỏe đâu a. Tôi về một mình được rồi.” Nói xong cô gái chậm rãi bước ra cửa.

“Haix!.” Tui thở dài sau khi thấy cô gái đi khỏi, nhìn cái vòng trên tay tui vẫn còn có chút do dự,ai biết thứ tác dụng phụ của cái vòng này là gì a,với con nhỏ nữ thần đó thì chắc hẳn là một thứ tác dụng khó đỡ rùi. Nhưng nghĩ đến sự thất bại vừa rùi tui cắn răng

“Mày còn do dự gì nữa hả Satou, con nhỏ đó tuy không tiết tháo nhưng chắc gì nó đã muốn giết mày đâu, tình trạng của mày hiện giờ thì ngoài phương pháp đó ra mày có cách khác à. Thế nên hãy dồn toàn bộ khí thế mà đánh cược một lần đi.”

Được, tới đâu thì tới, tui lên đây các bạn, hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Tui giơ tay lên, nhắm mắt, sự quyết tâm thể hiện trên khuôn mặt

“Henshin!!!!! Piraruku Piraruku Byou Byou Byou Byou Byou. O….”

Khoan!!!! Chotto matte…. Sao đoạn cuối câu thần chú này có gì đó sai sai thì phải, tui ngẫm nghĩ, phần cuối câu thần chú là Otoko Daisuki, nhưng nếu tui nhớ không lầm thì trong tiếng Nhật…. Nó có nghĩa là……

KHỐN KHIẾP CON NHỎ NỮ THẦN.! MÀY CHẾT VỚI ÔNG!!!!!

Tui rú lên nguyền rủa con nhỏ nữ thần khốn khiếp đó không biết bao nhiêu mà kể, tui nghĩ chắc các bạn hiểu lý do tại sao rồi chứ gì, nhưng để phòng hờ các bạn không hiểu thì tui xin phép giải thích phần cuối của câu thần chú đó có nghĩa là “Tôi yêu đàn ông.”

Yeah, chắc không cần phải nói thì các bạn đoán được vẻ mặt cùng suy nghĩ của tui lúc này rùi đúng không, nếu tui là câu đó trong khi biến hình thì còn cái quái gì phẩm giá của một mainly chân chính nữa chứ, chưa nói đến việc nó có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh sau này nữa. Chặc Chặc, tui lắc đầu và chặc lưỡi, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá suýt nữa thì…

Hô!!! Hô!! Hô!! Tuy vậy khi tui nghĩ đến vẻ mặt con nhỏ nữ thần nếu nó biết tui không hề sập bẫy của nó thì ra sao nữa nhỉ chắc thú vị lắm đây, và như con nữ thần đó có nói là thần chú có thể thay đổi nên chắc tui sẽ nghĩ câu gì hay ho hơn. Chắc chỉ cần giữ laik từ Henshin đầu là đủ

5 phút…. Câu này vẫn chưa đủ ngầu…. 15 phút…. Câu này khó nhớ… 30 phút sau… Câu này…. Blá…Blà… Blà!!!!

Nản VL a!! Sao sáng tạo câu thần chú khó quá vậy, tui thở dài, thui kệ nó vậy, tui vẫn sử dụng phần đầu của câu thần chú của nhỏ đó vậy chỉ thay phần sau thui. Vậy thì…

“Henshin!!!!! Piraruku Piraruku Byou Byou Byou Byou Byou. Bishoujo Daisuki!!!!”

Thế này thì sao hả, phần cuối mainly khỏi nói luôn và có vẻ như có hiệu quả, chiếc vòng đang phát sáng.

“Yeahh! Nào! Hãy biến ta thành một chiến binh mainly cực ngầu cho ta coi nào.”

Và ngay sau đó…. “Uh!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!!”

…….

Góc nhìn Alicia

Tôi tên là Alicica, nữ tiếp tân xinh đẹp của công hội mạo hiểm giả chi nhánh Newbie Town, tuổi tác ư?, mồ các bạn không nên hỏi tuổi con gái chứ, nhưng tôi gợi ý không trên 30 đâu nha. Và tôi từng là người nắm giữ vị trí mạo hiểm giả cấp A trẻ tuổi nhất đế quốc trước khi về hưu. Hả!! Các bạn đang hỏi vậy tại sao bây giờ tôi lại nghỉ hưu và ở đây làm công việc tiếp tân này ư. Sao vậy ta!!! Sao vậy ta. Cái đó có chút riêng tư nên tôi tạm không muốn nói tới bây giờ. Thông cảm nha! Và ngày hôm nay cũng như mọi ngày, tôi giải quyết công việc của hội và của các mạo hiểm giả.

*Cạch.* Cánh cổng mở ra và từ bên ngoài một thân ảnh bước vào, một thân ảnh lạ không giống như người ở đây, một người mới đến chăng, và ngay khi thân ảnh đó bước vào thì tôi đã nghe nhiều tiếng xầm xì bàn tán, nhưng nó không phải là những lời khen mà là những lời nói xấu, nhưng không thể tránh được a, đó là một thân ảnh cao gầy, nhìn vẻ ngoài là tôi có thể đoán được người này có thể trạng rất yếu đuối, cậu ta đi về phía tôi, không lẽ là đăng ký làm mạo hiểm giả a.

Nhìn thân ảnh đó tui không thể không có ý nghĩ rằng cậu ta chắc chắn sẽ không sống thọ nếu theo con đường này thế nên trước khi cậu ta nói gì thì tôi dùng toàn bộ sự dịu dàng trưởng thành của mình khuyên răn cậu.

“Đời còn nhiều lựa chọn lắm, nên hãy cân nhắc thật kỹ nhé. Chàng trai trẻ.”

Khi nói xong câu đó, thì tôi hoàn toàn có thể nghe được tiếng rắc phát ra từ trong tâm trí của cậu, xin lỗi nhé cậu bé, là một người từng trải chị không thể để em đi vào con đường hắc ám của cái nghề này với thể trạng yếu ớt như vậy được.

Mạo hiểm giả ư, nếu nghe sơ qua thì khá hay ho đồng thời kiếm ra tiền đó, nhưng trên bản chất nó cũng như lính đánh thuê vậy, thậm chí còn nguy hiểm hơn lính đánh thuê là thứ họ đối đầu là quái vật ở những nơi nguy hiểm như hang động, di tích cổ thì nếu không có thể trạng bền bỉ cùng thực lực tốt thì cái chết sẽ càng đến gần với họ hơn, làm cái nghề này, tôi gặp rất nhiều chuyện như hôm nay còn cười cười nói nói nhưng chỉ ngày hôm sau là nhận được tin tử nạn của đồng đội họ, tin tôi đi,các bạn sẽ không muốn biết đâu về cảm giác đó đâu. Và tôi thật sự rất thất vọng khi cậu bé vẫn giữ quyết định của mình, nếu tôi có quyền từ chối tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu ta trở thành mạo hiểm giả.

“Xin lỗi! Em sẽ quay lại sau ạ.”

Có vẻ cậu ta không có tiền nhỉ, ngay khi đó đột nhiên một ý định nảy ra trong đầu tôi, tôi nhanh chóng gọi cậu lại và giới thiệu cậu cho ông Cain thợ khai thác gỗ ở bìa rừng. Trông cậu ta có vẻ rất vui, nhưng tôi thì không, nếu cứ để như vậy cậu ta kiếm đủ tiền sẽ quay trở lại đây thôi, và khi đó tôi sẽ không thể làm gì để ngăn cậu ta được cả.

Khi thấy cậu ta đi tôi lấy một chiếc thẻ ra.

“Harina chan! Alicia đây! Chị có chút chuyện nhờ em.!!!”

…..

Góc nhìn Harina

Tôi là Harina, một thôn nữ bình thường sống ở một miền quê xa xôi hẻo lãnh nơi thậm chí mà quái vật cũng hiếm khi xuất hiện, sụ thanh bình và yên tĩnh chính là đặc sản duy nhất của quê nhà chúng tôi. Chúng tôi ngày qua ngày sống trong thanh bình nhẹ nhàng thư giãn với hàng xóng chị em láng giềng.

Nhưng không ai ngờ được, vào một hôm, thì có đoàn lính đánh thuê hơn trăm người vào càn quét làng mạc của tôi không chút nương tay, chúng giết hết tất cả mọi người. Và khi đó tôi trốn một góc nghe được thông tin là dưới đất ngôi làng là một mỏ ma thạch nên lãnh chúa vùng đã cho lính đánh thuê càn quét không chừa một mạng sau đó ngụy trang thành vụ cướp để có cớ đưa người đến điều tra nhằm tiến hành khởi công khai thác mỏ khoáng, khi đó vì quá sốc tôi đã rít lên và bị phát hiện.

Bọn lính đánh thuê này là một lũ lòng lang dạ thú, mẹ tôi, chị tôi bị chúng cưỡng gian cho tới chết, bọn khốn chúng, kẻ nắm tóc mẹ tôi hành hạ bà ấy từ đằng sau, kẻ nắm cổ chị tôi hành hạ chị ấy từ đằng trước, còn bố tôi và em trai thì bị bắt phải xem cảnh ấy trong khi đang bị lóc từng miếng thịt trên người. Khi đó nhìn cảnh ấy, tôi chỉ muốn ngất đi, nhưng tôi không cho phép bản thân làm điều đó, tôi phải khắc sâu cảnh tượng này vào ký ức của mình, tôi không được quên bất cứ tên nào ở đây. Tôi phải trả thù đó là những gì tôi nghĩ, nhưng có vẻ sự kiềm chế của tôi khi đó còn quá yếu ớt khi bọn chúng hé răng về kế hoạch của lãnh chúa thì tôi kiềm được nữa mà rít lên căm thù, chỉ vì tin đồn không đáng tin mà hắn cho người giết toàn bộ ngôi làng của tôi một cách tàn nhẫn. Và sau đó thì tôi bị phát hiện rồi chuẩn bị lâm vào cảnh giống như mẹ chị tôi bị bọn chúng làm nhục tới chết.

Nhưng vào giây phút tuyệt vọng đó.

“Thật đáng ghét a.!!!! Nếu các ngươi chỉ đồ sát toàn bộ người trong làng này thì ta sẽ không ra tay vì dù sao các ngươi chỉ làm nhiệm vụ của mình, nhưng đằng này các ngươi lại kiếm lời bất chính từ sự thống khổ đau đớn của những người trong làng, ta dám chắc các cô gái bị ngươi cưỡng hiếp ghen tị với những người bị các ngươi giết ngay lắm đấy. Vậy nên ta nghĩ mình sẽ giúp các cô gái ấy đòi lại phần lời đó bằng chính cái mạng của các ngươi vậy.”

“Đồ khốn mày là ai. Ra mặt đi….!!!!” Một tên lính đánh thuê la lên và sau đó tôi thấy vô số vệt sáng lóe lên trong đêm tối.

“Ah!!!! Tay của tao.!!!! Nó không cử động được nữa…!!!”

“Chân của tao.!!!!! Nó đứt lìa…. Đau quá, cứu tao với.”

Những tiếng rên thống khổ vang lên và xuất hiện trước mắt tôi và tiếp theo đó thân ảnh một chị gái tóc vàng mặc chiến giáp hoàng kim tỏa sáng vô cùng rực rỡ.

"Này em gái! Em có vẻ là người duy nhất còn sống trong ngôi làng này rồi."

..... Tôi sững sờ không nói được gì khi chị ấy bắt chuyện với tôi, và mắt chúng tôi giao nhau khoảng hơn 10 giây thì chị ấy quay lại chỉ vào đám người đang quằng quại đau đớn kia.

"Bọn chúng bây giờ đã không chống trả lại được rồi. Vậy chị để cho em quyết định xem xử lý những kẻ em muốn xử lý nhé."

"Ý chị là..."

"Đúng! Em có thể xử lý những kẻ mà khiến gia đình em ra nông nỗi này. Chúng hoàn toàn do em quyết định. Nhưng sau khi em làm xong thì chị muốn em nghe chị hai điều kiện. "

Nghe nhắc đến gia đình, cả linh hồn tôi như run rẩy, ánh mắt tôi dại ra tất cả chỉ còn một ngọn lửa hận thù, răng tôi nghiến chặt, gật nhẹ đầu rồi cúi xuống cầm lấy một con dao, đi từ từ đến những kẻ đã gây ra cho gia đình tôi chuyện này.

"Không!!!! Đừng! Tha cho tôi!!! Tôi chỉ là người mới, phải làm theo mệnh lệnh, đừng giết tôi."

"Vậy sao gia đình ta van xin tha ngươi lại cười một nụ cười man rợ như vậy, tại sao không cười như vậy trong lúc này đi."

Tôi gầm lên, đâm thật lực vào ngực hắn. Một phát, hai phát, ba phát, tôi đâm hắn trong khi nước mắt tuôn rơi trên má và khi thấy hắn ngừng dãy dụa thì tôi đi qua những tên khác, vẫn là những tiếng van xin, nhưng tôi không hiểu tại sao bọn chúng lại có thể van xin khi cách đây chưa đầy mấy tiếng đồng hồ bọn chúng có thể tàn nhẫn lờ đi lời van xin của dân làng tôi mà thẳng tay đồ sát và cưỡng hiếp mọi người cơ chứ. Nếu sợ đau tại sao lại gây đau đớn cho người khác. Tôi giết từng tên từng tên mà không thể loại bỏ đi cái suy nghĩ như vậy.

Và sau đó, chết dưới tay tôi là tám mạng người, ba mạng người cưỡng hiếp chị tôi, ba mạng người cưỡng hiếp mẹ tôi, hai mạng còn lại là kẻ đã giết bố và em trai tôi còn những kẻ còn lại thì tôi đã không còn đủ sức giết chúng nữa rồi, chân tôi ngục ngã quỳ trên mặt đất, những giọt nước mắt như thác đổ xuống khuôn mặt.

“Bố ơi!!! Mẹ ơi!!! Chị ơi! Em ơi.!!!! Harina đã trả thù được cho mọi người rồi, hãy an nghỉ đi nhé.”

“Được rồi, để chị dọn dẹp phần còn lại rồi chúng ta sẽ tiếp tục.” Có vẻ biết tôi sẽ còn quỳ trước gia đình của mình một lúc chị gái chiến binh rút vũ khí của mình ra bắt đầu càn quét chấm dứt sinh mệnh của những còn lại.

“Được rồi! Như khi nãy chị nói, chị giúp em trả thù thì em sẽ đồng ý hai điều kiện của chị có đúng không nào.”

Tôi gật đầu tuy không biết là hai điều kiện gì nhưng chị ấy là ân nhân cứu mạng nên tôi sẽ nghe theo bất cứ yêu cầu nào.

“Được! Vậy em hãy hứa với chị là từ giờ cho lúc chết đừng bao giờ giết thêm bất cứ một sinh linh nào nữa nhé.”

“Vâng.” Tôi gật đầu tuy không hiểu tại sao chị ấy lại nói như thế.

“Và điều thứ hai! Đừng bao giờ trở thành lính đánh thuê hay mạo hiểm giả, có được không.”

Vẫn như cũ tôi nhẹ gật đầu

“Ừ! Ngoan lắm!.” Với một nụ cười dịu dàng hiền từ, chị ấy xoa xoa nhẹ trên đầu tôi, một cảm giác thư giãn đến dịu kỳ, tôi cảm thấy mình sẵn sàng cống hiến toàn bộ cuộc đời cho chị ấy từ giây phút đó trở đi mà không chút do dự.

Và sau đó thì tôi biết được chị ấy là Alicia mạo hiểm giả. Khi tôi không còn chỗ để đi, chị ấy đã giơ tay giúp đỡ, giới thiệu cho tôi công việc ở xưởng mộc ông Cain ở cái thị trấn Newbie Town này.

“Harina chan! Alicia đây! Chị có chút chuyện nhờ em.!!!”

“Vâng! Chị nói đi. Em sẽ làm bất cứ thứ gì.”

….....

Vậy ra đó là cậu ta à, quả đúng như chị ấy nói, thể trạng quá yếu ớt, may cho cậu ta là chị Alicia chỉ giới thiệu cậu ta làm công việc quan sát cùng đốc thúc mọi người chứ nếu làm công việc khai thác gỗ thì không biết cậu ấy chặt được bao nhiêu khúc gỗ sau đó xỉu nhỉ. Tuy nghĩ vậy nhưng tôi cũng khá ngạc nhiên cậu ta lại khá nhiệt tình, giống như cậu đang hưởng thụ, vẻ mặt cậu ta,nụ cười đó tựa như đang trải qua những kinh nghiệm mà mình chưa từng được trải theo cách tích cực và trên hết là cái cách cậu ta nhẹ nhàng đốc thúc mọi người hoàn toàn khác với người quả lý trước đây, nhẹ nhàng mà hiệu quả, đáng lẽ đó là điều không thể đối với người mới. Nếu có ai nói cậu ta hoàn toàn thích hợp cho công việc này thì tôi không có chút nghi ngờ gì cả.

Giờ ăn đã tới, xem ra cũng đã tới lúc tôi thực hiện công việc mà chị Alicia nhờ rồi. Tôi cầm lấy một khúc gỗ chọi mạnh vào đầu của con cầu thỏ đang đứng gần đó. Và khỏi nói cũng biết bị trúng đòn đau con thỏ đó biến màu cam và tấn công tôi ngay lập tức.

“Ah!!!!.” Tuy không đau lắm như tôi vẫn làm như mình bị thương và lao vào mớ gỗ đang xếp sẵn ở đó và quả như tính toán, cậu ta đã lao tới.

"Cô có sao không." Cậu ta lao ngay tới phía tôi và chuẩn bị nhấc đám gỗ ra, có vẻ cậu ta quan tâm đến an toàn của tôi hơn là con thỏ, tui tôi cũng thấy vui vui nhưng, vẫn phải cho cậu ta một điểm trừ cho mạo hiểm giả, đối với mạo hiểm giả quan tâm đồng đội cũng quan trọng nhưng tuyệt đối không thể quay lưng lại với kẻ thù như cậu ấy được. Và tôi lên tiếng nhắc nhở.

"Khoan lo chuyện đó đã.Cái thứ kia mới là thứ đáng lo trong hiện trạng bây giờ.”

Sau khi nhắc nhở thì cậu ta đã tập trung vào con thỏ nhưng… Trời ơi, một sai lầm chết người với sai lầm này thì thang điểm trở thành mạo hiểm giả của cậu ấy đã trở về con số 0 tròn trĩnh a. Thiếu kiến thức căn bản về quái vật. Ai đời lại sử dụng hơi đuổi thú bắn vào thỏ cầu đang cuồng bạo cơ chứ, điều này ai ai cũng biết mà. Bộ cậu ta ở trên trời rớt xuống á.

"Ngu ngốc! Cầu thỏ cuồng bạo đâu thể đuổi bằng hương đuổi thú thông thường được, anh làm nó điên thêm rồi đó."

"Sặc!!! Sao cô không nói sớm a."

"Làm sao tôi biết anh ngay cả chút kiến thức này cũng không biết cơ chứ."

"Tôi mới làm việc ở đây... Ah!!!!!"

Và cái giá cho sự mất tập trung của cậu ta đã xuất hiện, con thỏ ngay lập tức lao đến tông thẳng vào lưng cậu ta khiến cậu ta văng đi một quãng. Quá yếu, không thể tin được là cậu ta lại yếu như vậy. Với trọng lượng của một con thỏ mà tông vào một người con gái như tôi cũng không thể đẩy tôi văng xa như vậy, chưa kể bộ lông mềm của cầu thỏ lại có tính đàn hồi cao thế nên ngay cả như vậy mà còn bị đẩy văng xa thì khả năng phòng ngự của cậu ta yếu không còn gì để nói. Và sau một lúc cậu ta đã đứng dậy, có vẻ cậu ta đang đau đớn lắm, ánh mắt đó, có chút tựa như tôi khi bị phát hiện bởi bọn lính đánh thuê ngày đó vậy, sợ hãi, căm tức, phẫn nộ sự vô dụng của mình. Cậu ta quát lớn

"Trang bị tất cả item đang có."

Ồ, một chiếc giáp tay và một thanh kiếm à, cậu ta cũng có trang bị cũng được đó chứ, tôi bắt đầu thấy có hứng thú về trận này rồi đây.

"AGI BOOST." Cậu ta đã ra chiêu. Ồ Một chiêu buff tốc độ à, cũng khá mạo hiểm đó chứ, với hình dáng gọn nhẹ của cầu thỏ thì tốc độ di chuyển của nó cũng thuộc loại khá nếu cậu ấy đấu tốc độ với nó thì cũng khó khăn lắm, nhưng quả là trong trường hợp này thì cậu ta ăn một đòn nữa là sẽ chết nên đấu tốc độ là giải pháp an toàn hơn một chút.

Và khi quan sát trận đấu thì tôi cuối cùng cũng nhận ra chút điểm mạnh của người con trai yếu đuối này, tốc độ của cậu ta cũng rất khá, cộng thêm tác dụng của chiêu buff ban nãy thì đánh không được chắc cũng chạy thoát thân, nhưng chỉ có vậy thì làm sao bù được sức tấn công yếu kém đó được chứ, đánh cả chục nhát mà con thỏ vẫn cứ trơ trơ không hề có dấu hiệu gì là xuống sức. Và có vẻ như thời gian buff đã hết con thỏ lao tới cậu ta rồi kìa, xem ra tôi phải dùng thứ mà chị Alicia đưa tôi phòng khi cần thiết rồi.

Ồ khoan đã, cậu ta hình như vẫn còn hậu chiêu, một chiêu phòng ngự ư, cũng được đó nhưng chiêu đó chỉ khiến cho cậu thoát chết một lần thôi nhưng nếu con thỏ tấn công nữa thì....

Ồ không! Con thỏ giờ lại quay sang tôi, có vẻ như bị phản chấn của chiêu phòng ngự khi nãy nên nó có chút sợ và quay sang mục tiêu duy nhất ở đây là tôi, nó lao lên rồi, tôi nhanh chóng rút bài tẩy của mình ra... Nhưng...

"Yah!!!! Ăn đi này." Thanh kiếm đã vọt từ tay của cậu ta lao thẳng vào đầu con thỏ.

"Tới chơi với tao nào đồ súc sinh." Cậu ta gào lên như thế

Không thể tin được a! Cậu ta biết chênh lệch của mình với đối thủ, và bản thân sinh mệnh cậu ta hiện giờ như đèn treo trước gió thế nhưng tại sao cậu ta không nhân cơ hội con thỏ không chú ý mà chạy trốn. Vẫn cố gắng tấn công, vì muốn bảo vệ mình sao, không lẽ trên đời này lại có loại người sẵn sàng hi sinh tính mạng vì bảo vệ người khác sao, cho dù họ có yếu đến đâu đi chăng nữa. Cậu ta chắc hẳn đã nhận ra cậu ta rất yếu nhưng vẫn làm vậy, tại sao vậy, chúng ta chỉ gặp mặt nhau chưa đầy một giờ mà cậu có thể làm vậy. Nhưng qua sự việc này, mình đã hiểu tại sao chị Alicia lại nhờ mình làm việc này rồi, người như cậu ấy không nên dấn thân vào con đường mạo hiểm giả, không chỉ vì thể trạng mà còn vì sự liều lĩnh vì người khác như thế. Đúng là chị Alicia có khác, chị ấy đã nhìn thấu bản chất cậu ta ngay từ lần đầu gặp. Nghĩ vậy tôi quay qua trận đấu thì, ồ không con thỏ đã biến màu đen chứng tỏ nó đã liệt cậu ta vào dạng kẻ thù phải tiêu diệt bằng mọi giá rồi, không được cậu ta nếu trúng đòn nữa thì sẽ chết. Nghĩ vậy tôi móc trong người ra một con dao ngắn và chuẩn bị phóng thì

"Rầm!" Cậu ta dộng mạnh chân trái xuống đất, sau đó xoay hông bằng hết sức bình sinh rồi.... *Bốp!!!* Một cú đá tạt từ phải sang trái cực mạnh khiến con thỏ văng đi một quãng. Đó có thể là đòn đánh mạnh nhất từ nãy đến giờ của cậu. Nhưng cậu ta ngay sau đó cũng ngã gục trên đất. Được cậu ta đã cố hết sức rồi vậy giờ đến tôi

"Tele Dagger." Tôi phóng con dao về phía cầu thỏ và một lỗ đen nhanh chóng nuốt chửng con thỏ rồi chuyển nó sang một chỗ gần đó.

"Được rồi, công việc đã xong, vậy thì mình cũng nên kêu người đưa chàng trai yếu đuối nhưng dũng cảm này về chăm sóc mới được.

......

"Đã gần một ngày trời, anh ta tỉnh chưa nhỉ?" Tôi đang tự hỏi trong khi căn nhà gỗ xuất hiện trước mắt. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, xem ra cậu ta đang thất vọng lắm đây, ánh mắt đó, khuôn mặt đó chỉ thể hiện một sự bất lực.

"Yosh!!! Dù gì anh ta bị vậy cũng là do mình nên mình phải thể hiện điều gì mới được."

Tôi nghĩ vậy và lên tiếng mang cho anh ta một ly sữa mật ong mới pha.

“Cô là cô gái bị gỗ đè khi đó.! Cô có sao không.” Tui thấy cô gái đứng ngoài cửa “Xin lỗi vì đã không thể hạ con thỏ đó..”

Anh ta xin lỗi tôi, đừng làm thế a, ánh mắt của anh khiến tôi áy náy đó, tôi lên tiếng động viên và đưa anh ta ly sữa. Hả!!! Có vẻ sau khi uống xong thì tinh thần anh ta đã lên được một chút, tôi bắt đầu nhẹ nhàng khuyên bào cậu ấy nên từ bỏ con đường mạo hiểm giả đi, cứ làm ở đây cũng có thể trang trải qua ngày mà.

Sau khi nói chuyện xong, tôi rời khỏi mà không khỏi mỉm cười,

"Một người tốt như vậy thì ngay cả mình cũng không muốn anh ấy phải chết sớm chút nào, hi vọng qua chuyện này anh ấy có thể rút lại quyết định của mình."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.