Sau khi Trần Truyện Tự rời đi, Tề Nhan một mình đi tới thư phòng, nàng ngồi ở trước bàn và suy nghĩ rất nhiều.
Nàng đã phụ Nam Cung Tĩnh Nữ quá nhiều, dù nàng ấy có đối xử với nàng như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ cam chịu. Hơn nữa, tuy Tiểu Điệp bị giam trong thiên lao Đại Lý tự, nhưng trên người muội muội không có vết thương nào, mà gian nhà giam đó cũng là gian tốt nhất ở thiên lao Đại Lý tự. Chỉ cần muội muội bình an, Tề Nhan liền bình tĩnh hơn nhiều. Tề Nhan hy vọng Nam Cung Xu Nữ có thể nhanh chóng tỉnh lại, chỉ cần nàng ấy tỉnh lại thì Tiểu Điệp sẽ an toàn.
Hình ảnh Tiểu Điệp cuộn tròn trong góc nhà giam không ngừng hiện ra trước mắt Tề Nhan. Bắc Kính đã bị huỷ diệt mười tám năm, trong mười tám năm qua, Tề Nhan bước đi từng bước một, tuy không dám nói là nằm gai nếm mật nhưng cũng coi như là từng bước chua xót. Có thể nói, cục diện của toàn bộ Vị Quốc hiện giờ nhất định có "công lao" của Tề Nhan. Khi còn niên thiếu, dù có nằm mơ thì Tề Nhan cũng chỉ nghĩ đến việc báo thù, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có thể báo thù cho thảo nguyên và song thân. Hiện giờ, rốt cuộc nàng đã đòi được một nửa món nợ máu ấy...nhưng dường như tâm tình của nàng không có vui vẻ như tưởng tượng.
Nàng thành công hết lần này đến lần khác, tâm tình cũng theo đó không ngừng biến hóa. Cảm giác phức tạp này, nàng không thể nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409676/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.