Mới đây mà đã năm ngày trôi qua, năm ngày này là khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng cố bận rộn để mình đừng để ý tới nữa, nhưng bất luận nàng làm gì, nói cái gì, thậm chí là một lời nói vô tình của người khác cũng sẽ khiến nàng nhớ đến Tề Nhan.
Hóa ra trong suốt bảy năm nay, đối phương đã sớm thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống nàng.
Năm ngày nay Nam Cung Tĩnh Nữ liên tục hạ năm thánh chỉ, gần như là mỗi ngày một phong. Thánh chỉ nào cũng đều mở đầu là "phụng thiên" và kết thúc bằng "khâm thử", nhưng không có thánh chỉ nào nhắc tới Tề Nhan.
Tính cả thánh chỉ trước đó thì tổng cộng đã có bốn phong.
Trong đó có hai phong là thúc giục Nhã Quý phi hồi kinh hầu bệnh, hai phong còn lại là tuyên hoàng Tam tử Nam Cung Vọng hồi kinh.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết, chỉ cần một trong hai người kia hồi kinh thì đại thần khâm sai Tề Nhan nhất định phải đi theo.
Sỡ dĩ không đề cập tới Tề Nhan là vì Nam Cung Tĩnh Nữ sợ kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm của A Nỗ Kim, nàng lo hắn sẽ làm ra chuyện gì đó xúc phạm tới Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ quay về Vị Ương cung và nằm trên giường Bạt Bộ. Nàng nhớ đến nội dung trong thư Tề Nhan, nước mắt lại lần nữa yên lặng chảy ra.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tề Nhan khi viết lá thư này. Hẳn là sau đó người nọ sẽ hong khô lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409630/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.