Một mình đối mặt với cửa ải sinh tử
Kim Hoàn Ô theo bản năng hí lên, tốc độ của nó không giảm, mà nó cũng không hề đi chệch hướng.
Tề Nhan cũng rất bất ngờ, nàng nhanh chóng cố bình tĩnh lại, cài cung vào dây, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh.
Tề Nhan đã từng gặp sói, hơn nữa còn từng đích thân bắn chết một con.
Nhưng lần này hoàn toàn khác. Lần đó đám hài tử choai choai các nàng bắt được một con sói lạc bầy và đuổi nó tới đường cùng, lúc sau Tề Nhan mới nhân cơ hội bắn chết nó, mà lần này nàng phải đơn độc đối mặt với một bầy sói.
Bọn chúng đang vào mùa sinh sản, cực kỳ háu ăn, dù có là bầy cừu được thủ vệ nghiêm ngặt thì chúng cũng dám xông vào...
Lần cuối cùng nàng bắn cung đã là chuyện của mười mấy năm trước, cũng không biết nhiều năm không có luyện tập, nàng còn có thể bắn trúng hay không.
Lần chạy trốn trong đêm này, vô luận là đối với Tề Nhan hay là Kim Hoàn Ô, thì đây đều là một hồi thí luyện.
Sói đầu đàn hướng về phía ánh trăng và hú lên, bầy sói lập tức đáp lại.
Tuy tiếng kêu của bầy sói không vang vọng bên tai, nhưng vào ban đêm yên tĩnh thì tiếng kêu này đặc biệt khiếp người.
Tề Nhan liên tục động viên Kim Hoàn Ô, chân nàng dùng lực, hết sức chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một đám mây đen yên lặng bao phủ ánh trăng, thảo nguyên dần chìm vào bóng tối.
Gió thổi qua, mặt cỏ vang lên tiếng sàn sạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409622/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.