Tề Nhan chỉ ăn vài miếng thịt dê rồi ngưng đũa, A Nỗ Kim sai người rót rượu Mã Nãi cho Tề Nhan hết lần này đến lần khác, nhưng đều bị Tề Nhan lịch sự từ chối. Dù A Nỗ Kim có mời mọc như thế nào thì Tề Nhan đều nhẹ nhàng cự tuyệt, sau mấy lần không thành, A Nỗ Kim cảm thấy như đánh vào bông, không có gì thú vị.
Hắn không quản Tề Nhan nữa, chỉ lo ăn sạch con dê nướng nguyên con ở trước mặt. Yến hội lần này chọn ra những con dê con thượng đẳng để làm thịt, vì vậy thịt chúng rất chắc nịch, còn mang theo hương sữa nhàn nhạt.
A Nỗ Kim ăn khỏe, rất nhanh con dê trước mặt chỉ còn lại khung xương, mà hai hộc [1] rượu Mã Nãi cũng đã bị hắn uống sạch.
[1] Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.
Một tiếng "ầm" vang lên, A Nỗ Kim ném đao cắt thịt lên bàn, hắn cầm cái khăn bên cạnh rồi lau tay, vỗ bụng ợ hơi một cách thỏa mãn.
Con dê này nặng ít nhất ba mươi cân [2], trừ khung xương, phần đầu và nội tạng thì còn ít nhất mười cân thịt. Trong trí nhớ của Tề Nhan, chỉ có vài người trong Xanh Lê bộ mới có thể ăn hết mười cân thịt, mà tất cả bọn họ đều là những vị dũng sĩ xuất sắc nhất. Tuy lượng cơm ăn cũng không phải là chuyện gì đáng để kiêu ngạo, nhưng nó có liên quan trực tiếp đến sức lực. Bộ giáp A Nỗ Kim mặc trên người không thể che lấp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409620/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.