Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ đã cố đi rất nhẹ, nhưng Tề Nhan vẫn thức dậy trước khi đối phương rời khỏi giường Bạt Bộ.
Tề Nhan: "Điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy có lỗi: "Ta đánh thức ngươi sao?"
Tề Nhan ngồi dậy: "Thần cũng nên thức dậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy sắc mặt Tề Nhan vẫn tái nhợt thì đau lòng khuyên nhủ: "Đường xá xa xôi, không cần nóng lòng nhất thời. Ngươi ngủ thêm một chút đi, dùng ngọ thiện xong rồi hẵng đi."
Tề Nhan cười khẽ: "Sao có thể đợi đến chiều mới xuất phát được? Chuyện này không hợp với quy củ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vì sao không được? Quy củ đều do người định ra."
Tề Nhan vừa mang giày vừa kiên nhẫn giải thích: "Đã lâu điện hạ không ra ngoài nên người không biết cũng là chuyện thường tình. Đi ra ngoài bình thường đều phải xuất phát lúc sáng sớm, đến buổi chiều thì tìm một nơi nghỉ tạm. Lý do thứ nhất là vì có vài châu phủ cấm đi lại ban đêm, thứ hai là làm vậy mới có đủ thời gian tìm chỗ dừng chân, cũng tránh việc không có chỗ ở. Thói đời hiện giờ..." Tề Nhan không có nói tiếp, nàng theo bản năng không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ biết được quá nhiều chuyện thiên hạ.
Hiện giờ, khung cảnh ban ngày và ban đêm ở Vị Quốc hoàn toàn khác nhau. Bởi vì nhiều nguyên nhân, bá tánh không còn nhiều lương thực dự trữ, số người trắng tay cũng càng ngày càng đông hơn. Tới buổi tối, phần lớn những người dân hiền lành ấy sẽ chuồn ra cửa và đi trộm cắp.
Dẫu các châu phủ đã gia tăng lệnh giới nghiêm, thậm chí tăng mức phạt đối với tội trộm cắp, nhưng hiệu quả mang đến thì cực kỳ nhỏ.
Sống ở đời, con người ta luôn có nhu cầu thấp nhất để sinh tồn. Khi lấp đầy cái bụng cũng là một vấn đề, dù hình phạt có nặng đến cỡ nào thì người ta cũng muốn thử một lần.
Cốc Phong viết thư nói: Bởi vì xảy ra thiên tai, cho nên đồng ruộng vô cùng hoang vu, một số nhà nông cũng đã bán khế ước của mình từ lâu. Để tránh bị phạt vì không nộp đủ thuế, rất nhiều bá tánh trong sạch chọn vào rừng làm cướp.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi là khâm sai, có thể ở trong dịch quán."
Tề Nhan: "Cứ cách một trăm dặm mới có một trạm dịch, chuyến này còn phải nghênh đón Quý phi cho nên không thể lên đường hết tốc lực, đến khách điếm tìm nơi ngủ trọ là chuyện không thể tránh khỏi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thì ra là thế, chậm một chút cũng được... Như vậy ngươi cũng có thể nghỉ ngơi dọc đường."
Tề Nhan: "Được."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đã chuẩn bị xong hành lý rồi sao?"
Tề Nhan: "Phải."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi đã mang đủ đồ cần thiết hay chưa?"
Tề Nhan cười khẽ: "Điện hạ yên tâm."
Nam Cung Tĩnh Nữ hơi gục đầu xuống, nhưng rất nhanh nàng đã ngẩng đầu lên, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Tề Nhan: "Hôm nay là ngày diễn ra kỳ thi đình...ta không thể đi tiễn ngươi."
Tề Nhan nắm tay dắt Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới bàn trang điểm, nàng chọn một cây kim bộ diêu từ hộp trang sức, sau đó cài lên tóc Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chờ ta trở lại."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được."
Tề Nhan một mình trở về thiên điện, nàng chỉ huy cung nhân mang bọc hành lý và những cuốn sách nàng đã chọn lên xe ngựa. Ở cửa cung, ngự y Đinh Dậu và nghi trượng nghênh đón Nhã Quý phi nương nương đã chờ ở đó.
Tề Nhan xốc màn xe lên, nàng nhìn thoáng qua: "Xuất phát."
- --
Bên trong Chước Hoa công chúa phủ, Tiểu Điệp và Nam Cung Xu Nữ đang nằm ở trên giường, bên dưới chăn gấm là hai cơ thể không mảnh vải che thân.
Mấy năm nay, Tề Nhan vẫn luôn tìm nhiều dược liệu bổ dưỡng, thêm chúng vào chế độ ăn uống của Tiểu Điệp. Kết hợp với việc châm cứu và dùng thuốc tắm định kỳ, thân thể khô quắt của Tiểu Điệp dần đẫy đà, làn da màu lúa mì vì phải sống ở đầu đường xó chợ cũng dần thay đổi, trở nên trắng nõn và bóng loáng.
Tuy trên lưng và cẳng chân nàng còn có vài vết sẹo sẫm màu, nhưng rất khó nhìn ra bi thảm mà nàng đã từng tao ngộ.
Mấy ấn ký màu đỏ tím xuất hiện dày đặc trên cổ và ngực Tiểu Điệp, nàng chậm rãi mở mắt ra, cơn đau ở thắt lưng khiến nàng hừ nhẹ thành tiếng. Nàng bĩu môi, thầm xoa xoa vòng eo đau nhức, nhìn thấy Nam Cung Xu Nữ đang ngủ say ở bên cạnh, thần sắc của nàng lập tức tốt hơn rất nhiều, đôi mắt đen nhánh chảy xuôi những xúc cảm mềm mại và ỷ lại.
Tiểu Điệp xích đến gần lồng ngực Nam Cung Xu Nữ, cảm nhận hơi thở đều đều của đối phương nhẹ nhàng phả vào mặt mình. Nàng cười rồi đặt ngón trỏ lên đôi môi anh đào của Nam Cung Xu Nữ, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Đột nhiên, dường như Tiểu Điệp nghĩ tới chuyện gì đó rất thú vị, ánh mắt nàng lóe lên chút giảo hoạt, nàng cầm lấy một sợi tóc đen của Nam Cung Xu Nữ, dùng ngọn tóc ấy nguấy cánh mũi của đối phương.
Nam Cung Xu Nữ cau mày, hừ nhẹ rồi mở mắt ra.
Tiểu Điệp vội vàng nhắm hai mắt lại, nhưng khóe miệng cong cong đã bán đứng nàng. Nam Cung Xu Nữ vẫn còn có chút mê mang, nhưng rất nhanh nàng đã mỉm cười hạnh phúc. Bàn tay nàng siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Điệp, còn đặt thêm một nụ hôn lên vầng trán đối phương và nhắm mắt lại: "Nghịch ngợm ~."
Tiểu Điệp rúc vào lòng Nam Cung Xu Nữ một lúc, nhưng nàng trời sinh hiếu động, tinh lực tràn đầy, chỉ được một lúc là nàng bắt đầu vặn vẹo thân mình.
Nam Cung Xu Nữ than nhẹ một tiếng, nàng mở mắt ra lần nữa, vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ: "Ngươi không mệt sao?"
Tiểu Điệp chớp mắt, nàng không hiểu Nam Cung Xu Nữ có ý gì.
Nam Cung Xu Nữ thấy Tiểu Điệp như vậy thì lòng nàng vừa chua xót vừa ngứa ngáy, có yêu thế nào nàng cũng cảm thấy không đủ.
Bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh bắt đầu không an phận: "Vậy là ta không đủ nỗ lực?"
Tiểu Điệp đỏ mặt, tâm tư nàng vốn đơn thuần, tuy sớm đã thực tủy biết vị nhưng sao nàng có thể là đối thủ của Nam Cung Xu Nữ được cơ chứ? Nàng lập tức mềm nhũn, xin tha: "Không cần...ban ngày ban mặt."
Tay Nam Cung Xu Nữ không ngừng chuyển động, nàng dịu dàng cười: "Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"
Tiểu Điệp cắn môi, ngăn chặn âm thanh sắp tràn ra. Nàng hừ nhẹ và nói: "Đừng dằn vặt ta, ta còn đau đây."
Nam Cung Xu Nữ lập tức dừng tay, nàng dịu dàng xoa eo cho Tiểu Điệp.
Nam Cung Xu Nữ: "Lát nữa đến suối nước nóng ngâm một chút, trở về ta xoa bóp cho ngươi thì sẽ đỡ hơn nhiều."
Tiểu Điệp: "Ừm."
Nam Cung Xu Nữ: "Muốn ăn sáng món gì?"
Tiểu Điệp lập tức có hứng thú, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Nam Cung Xu Nữ: "Thịt thịt!"
Nam Cung Xu Nữ buồn cười: "Dê nướng nguyên con?"
Tiểu Điệp không ngừng gật đầu, dáng vẻ mong chờ của nàng như thể nước bọt sẽ chảy ra bất cứ lúc nào.
Nam Cung Xu Nữ véo nhẹ mũi Tiểu Điệp: "Mèo con tham ăn."
Tiểu Điệp: "Tỷ tỷ không thích ăn thịt sao?"
Nam Cung Xu Nữ vốn định nói khẩu vị của nàng thiên thanh đạm, nhưng thấy Tiểu Điệp vui vẻ như thế thì nàng liền sửa lời: "Thích."
Thông qua ở chung, Nam Cung Xu Nữ biết, tuy tâm trí Tiểu Điệp có chút khờ khạo, nhưng nàng ấy là một nữ hài vô cùng mẫn cảm, thà để mình chịu oan ức chứ không muốn để người khác có thêm gánh nặng. Chuyện này khiến Nam Cung Xu Nữ cực kỳ đau lòng.
Nếu vừa rồi nàng trả lời thực lòng, e rằng mấy ngày sau Tiểu Điệp sẽ không chịu ăn thịt nữa. Nam Cung Xu Nữ dường như nhìn thấy hình bóng bản thân trước kia ở Tiểu Điệp, tuy có chút khác biệt nhưng bản chất hai người đều giống nhau.
Bởi vì thiếu cảm giác an toàn nên mới ủy khuất cầu toàn, chỉ là Nam Cung Xu Nữ có thể ý thức được điểm này, còn Tiểu Điệp thì không nhận ra mà thôi.
Nam Cung Xu Nữ ôm chặt Tiểu Điệp vào lòng, nàng dịu dàng nói: "Tuy ta không được sủng ái nhưng cũng có trong tay ba ngàn hộ thực ấp, đừng nói là một hai con dê nướng, dù ngươi muốn ăn cả đời, mỗi ngày ba bữa đều ăn thịt thì ta cũng nuôi nổi."
Tiểu Điệp liếm môi, nàng đáp: "Thích ăn thịt dê."
Nam Cung Xu Nữ: "Lát nữa ta sẽ lệnh Bách Hợp vào cung, chọn một trăm con dê Lạc Bắc tiến cống nuôi ở trong phủ."
Nam Cung Xu Nữ: "Chỉ ăn thịt dê nướng thì có ngán không? Có muốn bảo nhà bếp làm thêm thịt Đông Pha không?"
Tiểu Điệp lắc đầu như trống bỏi: "Không cần! Chỉ ăn thịt dê."
Nam Cung Tĩnh Nữ cười đến hai mắt cong cong: "Được ~, ngươi muốn ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó."
Nam Cung Xu Nữ âm thầm nhớ kỹ sở thích của Tiểu Điệp: Tiểu Điệp chỉ thích ăn thịt dê, hoàn toàn không thích những loại thịt khác.
- --
Mỗi ngày một qua đi, đội ngũ nghênh đón Nhã Quý phi nương nương hồi cung cũng đã tới phương bắc. Các châu phủ bọn họ đi qua không hề phồn hoa như kinh đô và vùng lân cận, phần lớn thành trì đều âm u chết chóc, cửa hàng thì vắng tanh, những hàng quán ven đường cũng không có những tiếng rao hàng nhộn nhịp. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những tên ăn mày quần áo tả tơi nằm ngủ ngon lành trước một cửa hàng đóng cửa nào đó, mà trước mặt bọn chúng là một cái chén mẻ.
Mấy quận huyện gặp tai họa dựng những túp lều đơn sơ ở cửa thành, không ít nạn dân xanh xao vàng vọt ôm tay nải cũ nát, tốp năm tốp ba đứng đó, ánh mắt dại ra đợi người thiện tâm phát cháo.
Tề Nhan là khâm sai, đáng lẽ sẽ có chiêng trống mở đường cho nàng, mà mỗi một nơi nàng đi qua đều phải được quét dọn và vẩy nước.
Nhưng Tề Nhan lấy cớ tăng tốc lực không nên quấy nhiễu bá tánh, để đội ngũ đổi xiêm y, cải trang thành đoàn xe bình thường, cho nên nàng mới có thể nhìn thấy những cảnh này.
Suốt đường đi, tâm tình Tề Nhan hết lên lại xuống, phức tạp cực kỳ.
Nàng nhìn phố phường Vị Quốc tiêu điều, bá tánh trôi giạt khắp nơi, nạn dân vô số, trong lòng trào dâng sự sung sướng vì báo được thù. Mấy năm nay con dân thảo nguyên bị Vị Quốc nô dịch, công khai mua bán, tùy ý ngược đãi như thế nào? Bọn họ buộc người thảo nguyên sửa thành trì, ép khô giá trị cuối cùng của người thảo nguyên, sau đó lại tàn nhẫn giết sạch bọn họ.
Toàn bộ Vị Quốc "cùng chung kẻ địch" nhưng có ai đứng ra nói một câu đòi lại công bằng cho con dân thảo nguyên hay không? Chẳng qua bởi vì màu mắt bất đồng, ngôn ngữ bất đồng, cho nên bọn họ bị coi là dị kỷ.
Nhưng thảo nguyên có từng làm hại Vị Quốc không? Từ đầu đến cuối đều là người Vị Quốc khơi mào chiến tranh, xâm chiếm thảo nguyên, tàn sát tất cả bọn họ.
Hiện giờ đám người Vị Quốc này không có nhà để về, phải vất vưởng sống tạm trong cái lều lọt gió tứ phía như gia súc chờ đợi bố thí. Suy cho cùng, đây cũng chỉ là thiên đạo luân hồi mà thôi.
Đáng tiếc niềm vui này cũng không có kéo dài được bao lâu, Tề Nhan không biết những nạn dân đó gặp nạn là vì nàng, nhưng Tề Nhan biết: Dựa theo tình thế trước mặt, Vị Quốc cũng chỉ có thể thái bình thêm ba năm nữa.
Đến lúc đó dân oán sôi trào, đâu đâu cũng khởi nghĩa, hơn nữa vấn đề binh quyền vẫn chưa được giải quyết. Nam Cung Nhượng bệnh nặng, Lục Quyền và triều đình thì bằng mặt không bằng lòng, hắn nắm giữ nửa mảnh binh phù nhưng cứ co đầu rút cổ, quân binh triều đình chưa chắc đã là đối thủ của bá tánh...
Hoặc là triều đình Vị Quốc bị dân oán lật đổ, hoặc là thái uý mang binh tạo phản để ra điều kiện với triều đình, thậm chí là cướp ngôi như thời tiền triều.
Ba năm...
Nam Cung hoàng tộc chỉ còn lại một vị hoàng đế, ba vị công chúa, hai vị hoàng tử bị phế, tổng cộng là năm vị hoàng tử. Ngoài ra còn có Trung thư lệnh Hình Kinh Phú, một nhà thái úy phủ, Điện tiền tướng quân Đinh Nghi...
Nàng có thể hoàn thành sứ mệnh báo thù sao?
Ba năm.
Đó là thời gian cuối cùng để lại cho nàng, cũng là để lại cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan buông màn xe xuống, ngăn cách thùng xe với thế giới bên ngoài.
"Hầy..."
Tề Nhan thở dài, nếu nàng có thể từ Lạc Bắc bình an trở về thì cũng đã đến lúc động thủ.
Như vậy, nên bắt đầu từ ai đây?
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.