Hai người cuống quít đứng dậy cáo tội: "Tiên sinh thứ tội, chúng ta nhất thời nói lỡ, xin tiên sinh chớ để trong lòng."
"Tử Ngôn huynh nói đúng, học sinh không dám có tâm tư như vậy nữa."
Tề Nhan vẫy tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống, tiếp tục nói: "Các ngươi nhớ cho kỹ, kỳ thi đình chính là chiến trường của văn nhân, lúc nào cũng phải dũng cảm chiến đấu đến cùng, chưa đến lúc công bố kết quả thì không được phép từ bỏ."
Năm người đều kích động, bất tri bất giác ưỡn thẳng ngực.
Tề Nhan: "Trước khi các ngươi tới đây, ta đều nói thế với tất cả học sinh Tấn Châu. Đây chính là lời từ tận đáy lòng của ta, nhưng ngoại trừ lời này ra, ta còn muốn nhắc nhở học sinh Tấn Châu vài câu."
Năm người chăm chú nhìn Tề Nhan, chờ nàng chỉ điểm.
Tề Nhan ngừng một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Dù cho chư quân không ra ngoài thì cũng nên biết chuyện trong thiên hạ. Mấy năm nay triều đình luôn gặp thiên tai, nội bộ cũng không hề thái bình. Ta không từ nguy hiểm để nói vài câu vạn không nên nói... Mấy năm gần đây, có rất nhiều quốc sách bộc lộ khuyết điểm, khiến cho bá tánh vô cùng khổ cực. Sức khỏe của bệ hạ không tốt, tuy Ngũ hoàng tử điện hạ đã giám quốc năm năm, nhưng có rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của điện hạ nên người không tiện chỉnh lý lại. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì xã tắc sẽ sụp đổ. Vả lại...tuy thái uý Lục Quyền đã cáo ốm rời triều được mấy năm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409602/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.