Tề Nhan nhìn lướt qua bài thi rồi đặt nó về chỗ cũ, nàng nói: "Nếu không muốn đốt đèn giải bài thi thì nghỉ ngơi dưỡng sức sớm một chút đi."
Liễu Dư An thấp giọng nói: "Lão sư ra đề rất là cao thâm, học sinh tư chất bình thường, dù có thức trắng ba ngày để viết thì cũng chưa chắc có thể hoàn thành. Mười năm gian khổ học tập chỉ vì một sớm hôm nay, sao có thể nghỉ ngơi được chứ?"
Tề Nhan hơi cảnh giác: Khác thường tất có yêu, chẳng lẽ thiếu niên này muốn "tìm lối tắt"?
Tề Nhan: "Ồ? Vậy thì tại sao ngươi không thắp đèn?"
Liễu Dư An thở dài, hắn lấy ba ngọn nến ở bên cạnh bàn thi rồi dùng hai tay đưa đến trước mặt Tề Nhan. Ba ngọn nến ấy cũng chính là ngọn nến mà các thí sinh sẽ được nhận khi bước vào sân thi: "Mời lão sư xem."
Tề Nhan ra hiệu cho thị vệ đang cầm đèn ở hai bên tới gần một chút. Ánh nến vừa chiếu tới, Tề Nhan lập tức cau mày, bởi ba ngọn nến này đều không có tim đèn!
Tề Nhan cẩn thận xem xét, nàng phát hiện trên tim đèn của ba ngọn nến đều có một cái lỗ nhỏ. Xem ra, không phải là thợ thủ công sơ sẩy trong quá trình chế tác, mà là có người rút mất tim đèn.
Đi theo người đeo mặt nạ mấy năm nay, chuyện mà Tề Nhan giỏi nhất chính là phỏng đoán những chuyện xảy ra xung quanh mình theo hướng tiêu cực nhất. Nàng nghĩ: Có thể là Liễu Dư An tự mình rút tim đèn, muốn dùng cách này để đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409595/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.