Tiền Nguyên thấy Tề Nhan trầm mặc không nói thì vô cùng sốt ruột: "Lão gia?"
Tề Nhan: "Ngươi ra ngoài cửa chờ ta đi."
Tiền Nguyên: "Vâng."
Ánh mắt của Tiểu Điệp vô cùng ngây thơ, nàng tò mò nhìn Tề Nhan: "Ca ca, làm sao vậy?"
Tề Nhan giấu đi sự bất an trong mắt, nàng sờ đỉnh đầu Tiểu Điệp và dịu dàng nói: "Tiểu Điệp có nguyện ý chơi một trò chơi với ca ca không? Nếu Tiểu Điệp thắng, ca ca sẽ cho ngươi nuôi thỏ."
Tiểu Điệp lập tức có hứng thú, hai tròng mắt nàng sáng lên: "Được!"
Tề Nhan nâng tay, dùng ngón cái lau nước sốt bên môi Tiểu Điệp. Nàng dỗ dành: "Lát nữa, Tiểu Điệp phải ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, ngươi không được nói gì cả, chỉ khi nào ca ca nói rằng Tiểu Điệp thắng thì ngươi mới có thể nói chuyện. Ca ca sẽ phái mấy người tới nói vài lời kỳ quái với Tiểu Điệp, thử thách xem Tiểu Điệp có thể nhịn được hay không."
Tiểu Điệp bĩu môi "hừ" một tiếng. Khóe mắt Tề Nhan run run, mắt nàng cũng có chút phiếm hồng.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp không muốn thỏ con sao?"
Tiểu Điệp: "Ta nhất định sẽ thắng!"
Tề Nhan: "Muội muội..."
Tiểu Điệp: "Ừ?"
Tề Nhan: "Nếu, nếu...hình xăm trên ngực ca ca biến mất, Tiểu Điệp có còn nhớ ca ca không?"
Ánh mắt Tiểu Điệp có chút nghi hoặc, dường như là nàng không biết vì sao hình xăm đang yên đang lành có thể "biến mất", nhưng nàng vẫn kiên định nói: "Sẽ!"
Tề Nhan cúi thấp đầu, nàng sụt sịt, cố gắng không để giọng nói của mình run rẩy. Nàng lấy một bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409561/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.