Con ngựa vụt đi như không muốn sống nữa, cây cối xung quanh thì càng ngày càng dày đặc.
Có mấy lần, một nhánh cây từ đâu đó đột ngột chĩa ra, Tề Nhan nhanh mắt giơ tay che đầu cho Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng bản thân nàng lại không kịp tránh, hậu quả là bị nhánh cây đó quẹt vào mặt.
Nàng từ nhỏ lớn trên lưng ngựa, tuy nhiều năm không cưỡi ngựa nên có chút xa lạ, nhưng kinh nghiệm và trực giác chảy xuôi ở trong xương cốt khó có thể biến mất.
Nước mắt Nam Cung Tĩnh Nữ trào ra, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái chết gần kề đến vậy.
Tề Nhan quay đầu lại nhìn một cái, phía sau đã không còn bóng dáng của thị vệ, nàng nói bên tai Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ có tin ta không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn ngào đáp: "Ừm..."
"Nới lỏng chân đạp."
"Cái gì?"
"Nới lỏng chân đạp."
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc thành tiếng: "Không được, bản cung không dám!"
Tề Nhan siết chặt vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thần sẽ ôm điện hạ, buông chân đạp ra."
Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt dây cương, nhắm mắt dựa vào lồng ngực Tề Nhan, từ từ nhấc chân ra khỏi bàn đạp.
Tề Nhan chạm đến hai chân nàng: "Điện hạ buông dây cương ra, ôm ta."
"Không, ta không dám!...Phụ hoàng cứu ta! Tề Nhan, xin ngươi đừng để ta buông ra, ta sợ."
"Ôm ta!"
Nam Cung Tĩnh Nữ buông dây cương, nàng ôm chặt lấy cánh tay Tề Nhan, dùng sức dựa vào lồng ngực Tề Nhan.
Tề Nhan nắm dây cương, quấn chặt hai vòng dây lên tay rồi dùng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409499/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.