Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Tuy công chúa phủ rất gần hoàng cung, nhưng bình thường dù cho ngồi xe ngựa cũng phải mất mười lăm phút, huống chi là cõng một người đi bộ?
Trong điện, tâm tình của Đinh Dậu và Nam Cung Tĩnh Nữ đều rất phức tạp. Đinh Dậu vờ chẩn bệnh, nhìn về phía Tề Nhan đã ngủ say: Màn kịch lần này, có phải ngươi diễn quá đạt hay không? Nếu như không biết mục đích và thân phận của ngươi, ngay cả người ngoài cuộc như ta đều sẽ cho rằng tình yêu ngươi dành cho công chúa vô cùng sâu nặng.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút xuất thần, ít nhiều gì nàng cũng biết được tình trạng sức khỏe của người nọ. Ngày đại hôn, Tề Nhan phải cố hết sức mới có thể cõng nàng đi xuống bậc thang...
Hơn nữa, người này không thể nhìn thấy gì vào ban đêm, trong đêm khuya lạnh lẽo nước đóng thành băng như vậy, người này như thế nào mới có thể cõng nàng từ cửa cung trở về công chúa phủ đây?
Tề Nhan...
Đinh Dậu thu hồi ánh mắt, thoáng trầm ngâm: "Phò mã gia gầy yếu, lần này đổ bệnh có lẽ là vì gió lạnh nửa đêm xông vào cơ thể. Đến nỗi 'hôn mê bất tỉnh', điện hạ cũng không cần lo lắng quá, có thể là vì mệt nhọc quá độ gây ra. Thần xin phép kê thuốc trước, sau đó sẽ châm cứu cho phò mã gia."
"Làm phiền Đinh ngự y."
"Không dám, đây là bổn phận của thần."
Đinh Dậu viết phương thuốc giao cho Xuân Đào: "Làm phiền tỷ tỷ bốc thuốc theo phương thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409483/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.