"Tề Nhan."
Nghe được âm thanh, Tề Nhan run run, cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng: "Điện hạ?"
"Đến trên giường ngủ đi, xem như là khen thưởng cho ngươi vì đã cõng bản cung về phủ."
"Thần có thể ngủ trên giường nhỏ..."
"Ngay cả chăn cũng không có thì sao mà ngủ? Nhanh lên! Bản cung mệt rồi."
"Vâng."
Tề Nhan đưa tay mò mẫm hai lần, Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động nắm lấy tay Tề Nhan: "Đi thôi."
"Tạ điện hạ."
Hai người leo lên giường Bạt Bộ, Nam Cung Tĩnh Nữ thì nằm ở bên trong: "Chỉ ngủ." Nói xong, nàng lại cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, vì thế đơn giản xoay người, đưa lưng về phía Tề Nhan.
"Vâng." Tề Nhan an tĩnh nằm ở mép giường, giường Bạt Bộ rất lớn, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng đủ cho hai người khác chen vào.
Tiếng Nam Cung Tĩnh Nữ hít thở đều đều rất nhanh đã vang lên. Đối với nàng mà nói, có thể kiên trì đến bây giờ mới ngủ đã là cực hạn.
Nhưng trong lòng Tề Nhan lại tịch mịch, hoàn toàn không buồn ngủ.
Người thảo nguyên trời sinh có ngũ cảm nhạy bén, mà Tề Nhan còn nhạy hơn cả người thảo nguyên bình thường.
Sau khi tiến vào Vị Quốc, nàng luôn bước đi cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác. Tuy nhiên, lúc nãy nàng vậy mà không hề phát hiện Nam Cung Tĩnh Nữ tới gần!
Tình huống như vậy chỉ xảy ra khi nàng ở cùng với song thân, Tiểu Điệp và Ba Âm...
Không! Tuyệt đối không phải như thế, chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhập thần mà thôi.
Trong điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409481/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.