"Nhị tỷ, gió nổi lên rồi. Ngươi vừa mới khỏi phong hàn, chúng ta nên quay về đi."
Nam Cung Xu Nữ lại nhìn dấu chân trên nền tuyết, ngàn vàng thì dễ có nhưng người am hiểu âm luật thì khó tìm: Không ngờ trong cung còn ẩn giấu một cao thủ như vậy.
Hai tỷ muội quay về đại điện, Nam Cung Xu Nữ hỏi: "Muội muội còn muốn học đàn không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu, Nam Cung Xu Nữ lại hỏi: "Như thế nào? Không phải lúc nãy rất chăm chỉ sao?"
"Nhìn cầm nghệ của nhị tỷ, ta cảm thấy cả đời cũng không đuổi kịp."
"Đừng xem thường chính mình, Tĩnh Nữ tự có chỗ hơn người."
"Thật vậy chăng?"
Nam Cung Xu Nữ thấy ánh mắt muội muội vô cùng chờ mong thì dắt tay nàng đi vào nội điện, chân thành nói: "Tất nhiên là thật, muội muội cũng không cần phải để lộ ưu điểm của mình ra bên ngoài. Người hiểu tất sẽ coi ngươi như trân bảo, không hiểu cũng không cần cưỡng cầu."
Nam Cung Tĩnh Nữ cái hiểu cái không, Nam Cung Xu Nữ yếu ớt thở dài: "Có đôi khi, ta thật muốn rời khỏi thâm cung..."
"Sau Tết Âm Lịch, ta sẽ cầu phụ hoàng để tỷ tỷ ở lại phủ của ta mấy ngày, đến lúc đó chúng ta tìm cơ hội ra ngoài đi dạo giống như trước đây vậy đó."
Nam Cung Xu Nữ cười mà không nói.
Thật lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: "Phải, còn giống như trước đây." Chỉ có bản thân nàng biết hàm nghĩa thật sự của câu "rời khỏi thâm cung".
Lần này bị dằn vặt, nàng hoàn toàn chán ghét cuộc sống trong hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409473/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.