Yến hội diễn ra từ buổi trưa đến khi mặt trời chiều ngã về tây, chủ và khách ai ai cũng đều tận hứng, ly chén thì hỗn độn.
Ngoại trừ Tề Nhan, những người khác đều uống mê mắt.
Tạ An thấy gần đủ rồi thì tùy ý phất tay, hai hàng gia đinh lại lần nữa nối đuôi nhau bước vào.
Trên tay bọn họ đều bưng một cái khay dùng lụa đỏ che lại, Tạ An đứng lên: "Lấy văn hội hữu quả thật là chuyện may mắn trong nhân sinh này. Đây là một chút tâm ý của ngu huynh, vạn lần mong mọi người nhận lấy."
Lụa đỏ đồng thời được xốc lên, cũng không biết ai hít ngược một hơi khí lạnh, giữa sân lại lần nữa trở nên an tĩnh.
Bạc trắng đều được xếp trên mười mấy cái khay, đây là số bạc mà phần lớn bá tánh Vị Quốc cả đời cũng không kiếm được!
Tạ An lại lần nữa lên tiếng: "Nơi này có chút bạc, hẳn là đủ cho các chư vị hiền đệ đi lại chi tiêu ở kinh thành, còn thỉnh chư vị hiền đệ chớ có chối từ."
- --
Tiệc rượu vòng thứ hai bắt đầu, Tề Nhan lấy cớ: "Sắc trời đã tối, mắt tật không thể nhìn rõ" cáo từ rời khỏi Tạ phủ.
Nàng mang theo số bạc nặng trĩu trở về, phẩm vị những lời Tạ An nói trước khi tặng bạc.
Từ "đi lại" khiến người không khỏi suy nghĩ sâu xa, ở một mức độ nào đó, lời của Tạ An cũng chính là lời mà hoàng tam tử Nam Cung Vọng muốn nói.
Như vậy, vị hoàng tử này tự mình ra mặt, hắn muốn gì từ những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409460/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.