Đến khi ta định thần lại, tẩm điện Thừa Triêu cung đã không còn người ngoài, chỉ còn lại ta ôm lấy cơ thể vô hồn của nàng.
Còn có một lá thư thấm đẫm máu tươi, chữ viết trên đó đã mờ đi khó mà phân biệt được.
Nhưng nội dung trên lá thư ấy đã hóa thành từng ký hiệu, khắc sâu vào đầu của ta. Sau ngần ấy năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ta căm hận vì mình có khả năng đã gặp qua là không quên được.
Thời khắc này, ta đột nhiên cảm thấy chữ viết này xa lạ, thậm chí những ký hiệu đó khiến ta kinh hoảng, tựa như có ai dùng dùi khắc từng chữ một vào lòng ta, mỗi lần như vậy đều đục trái tim ta chảy máu, đau đến nỗi không muốn sống nữa.
Ta cúi đầu, nhìn Tề Nhan trong lòng.
Nàng rất yên tĩnh, tựa như đã ngủ thiếp đi, vẻ mặt không có chút thống khổ, mũi và miệng còn có vết máu nhàn nhạt. Ta đoán là trước khi ta đến đây, các ngự y đã sửa sang lại dung nhan của nàng.
Nàng đổi sang mặc thường phục kiểu dáng của thư sinh, ba ngàn tóc đen được vấn cẩn thận tỉ mỉ lên đỉnh đầu, trên người không hề có một món trang sức nào.
Y phục bình thường như vậy, đã lâu ta không thấy nàng mặc. Dẫu sao nàng cũng là hoàng phu, thường phục của hoàng phu cũng đã vô cùng hoa lệ.
Nàng lúc này càng giống như dáng vẻ ban đầu trong ký ức của ta, là vị thư sinh bị ta chặn lại trên đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027824/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.