Tề Nhan nằm liệt trên giường suốt ba ngày, may mà còn có Cốc Nhược Lan cực nhọc ngày đêm, dốc lòng chăm sóc. Hơn nữa trước khi đi, Nam Cung Tĩnh Nữ mang theo rất nhiều dược liệu cho Tề Nhan, rốt cuộc bệnh tình của nàng cũng đã dần ổn định.
Cốc Nhược Lan chẩn đoán là Tề Nhan quá mức đau khổ, hơn nữa trước kia vẫn luôn có một luồng khí tích tụ ở ngực, hai nguồn sức mạnh này va vào nhau khiến cơ thể Tề Nhan không chịu nổi, vì thế mới phun ra máu.
Cốc Nhược Lan bưng thuốc tới, ngồi xuống mép giường Tề Nhan: "Đại ca, uống thuốc đi."
Khuôn mặt Tề Nhan vô cảm, bờ môi không có chút máu. Nàng cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch rồi lại quay về trạng thái trước đó, hai mắt nàng trống rỗng, chỉ ngây ngốc ngồi dựa vào giường.
Cốc Nhược Lan thở dài, nàng khuyên nhủ: "Gia gia ta từng nói với ta, con người muốn sống lâu thì không nên quá đau thương, cũng không nên quá vui mừng. Cảm xúc dao động mãnh liệt sẽ tổn thương đến cơ thể, mà quá đau thương sẽ càng có hại hơn là quá vui mừng. Con người...nếu muốn sống lâu trăm tuổi, thì phải không sầu không vui, tâm lặng như nước mới được."
Tề Nhan rũ mắt, không trả lời.
Cốc Nhược Lan tiếp tục an ủi: "Đại ca, tuy ta không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi đừng nên sa sút tinh thần như vậy. Ngươi hãy nghĩ đến Đại tẩu đi, nàng còn ở kinh thành chờ ngươi bình an trở về. Trước khi đi, đã có mấy lần Đại tẩu dặn dò ta là phải chăm sóc sức khỏe của ngươi cho tốt. Bộ dạng ngươi như vậy...muốn ta ăn nói thế nào với Đại tẩu đây?"
Môi Tề Nhan mấp máy, nàng suy yếu hỏi: "Ta còn bao nhiêu thời gian?"
Lòng Cốc Nhược Lan trầm xuống, tình trạng sức khỏe của Tề Nhan vốn không tốt, lần này phun ra tâm đầu huyết đã phần nào giảm bớt những gì tích tụ trong lòng, nhưng căn bản cũng khiến nguyên khí của Tề Nhan chịu tổn thương.
Trung y cho rằng: Nguyên khí của một người là hữu hạn, nó có liên quan đến "tinh, khí, thần" của con người, mỗi lần bị tổn thương thì hầu như không thể hồi phục.
Cốc Nhược Lan: "Đại ca..."
Tề Nhan: "Nếu ngươi thật sự xem ta là Đại ca thì không cần gạt ta, cứ cho ta hiểu rõ để ta sắp xếp khoảng thời gian còn lại, đừng khiến ta mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế."
Cốc Nhược Lan nghe Tề Nhan nói vậy thì lập tức trào ra nước mắt, nàng cố nén mới không thất thố. Nàng trả lời đúng sự thật: "Thủy chứng đã chiếm giữ cơ thể Đại ca, hiện giờ nguyên khí lại bị thương, thuốc và châm cứu đều không còn tác dụng chữa trị thủy chứng nữa. Nếu như có thể tìm được Cóc lửa trừ tận gốc thủy chứng trong cơ thể trước, sau đó tìm cách chậm rãi điều trị thì mới có thể hưởng tuổi thọ như người bình thường."
Tề Nhan nghe vậy thì lộ ra một nụ cười nhợt nhạt như đã hiểu ý: "Ngươi đừng dỗ ta nữa. Ta tự thấy mình không có phúc lớn, đồ vật trong truyền thuyết mờ mịt khó lường như vậy, làm sao kiếm được? Ngươi cứ nói đi, ta còn sống được bao lâu?"
Cốc Nhược Lan: "Y thuật của ta nông cạn, dù dốc hết sức và dùng hết thiên tài địa bảo ở nội đình đi chăng nữa, nếu không tìm thấy Cóc lửa giải độc thì e là Đại ca không thể nhìn thấy tuyết rơi năm sau..."
Tề Nhan im lặng một lúc lâu, nàng nâng tay lên vỗ về bả vai Cốc Nhược Lan, an ủi ngược lại đối phương: "Sống chết có số, giàu có nhờ trời, ngươi cũng đừng quá chú ý. Làm phiền muội tử giúp ta đến lều lớn bẩm báo thái úy đại nhân, cứ nói là việc ở Lạc Bắc ta đã dốc hết sức, nhưng lại không đóng góp được gì, xin hắn cho phép ta về kinh."
Cốc Nhược Lan nâng tay áo lau nước mắt, đứng dậy rời đi.
Hôm sau, Công Dương Hòe lệnh một đội thị vệ hộ tống Tề Nhan và Cốc Nhược Lan hồi kinh.
Công Dương Hòe đích thân tiễn Tề Nhan gần năm mươi dặm, khi ở trên xe ngựa, Công Dương Hòe nói cho Tề Nhan nghe nội dung lá thư hắn nhận được, còn dặn dò Tề Nhan: Triều đình trở trời, ngươi quay về thì phải ngàn vạn lần cẩn thận.
Ở thành Giao Châu, từ khi A Cổ Lạp rời đi, Ba Âm quay về thành uống đến nỗi say mèm. Hắn thật vất vả mới tỉnh rượu thì lập tức trông thấy Kim Ngột Thuật trông chừng bên cạnh giường. Ba Âm hoảng hốt một lúc, hắn ngồi dậy nói với Kim Ngột Thuật: "Phụ thân ngươi...nếu vẫn còn sống, vậy thì chúng ta không báo thù nữa."
Kim Ngột Thuật: "Ba Âm thúc thúc, phụ thân ta đâu?"
Tề Nhan đã nói cho Ba Âm nghe chuyện Kim Ngột Thuật và Tề Ngọc Tiêu kỳ thật đều là hài tử của Tiểu Điệp. Nhưng thảo nguyên không có giáo điều như Vị Quốc, Kim Ngột Thuật vẫn là người thừa kế hợp pháp cho vị trí Hãn Vương Xanh Lê bộ.
Ngón tay bị đứt lìa vô cùng đau đớn, lúc thì Ba Âm nhớ đến quãng thời gian niên thiếu bên A Cổ Lạp, khi thì nhớ đến quá khứ hắn bị tra tấn hành hạ khi lọt vào tay người Vị Quốc. Ba Âm vốn định nói chân tướng cho Kim Ngột Thuật biết, nhưng khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách của đứa trẻ này, lòng hắn trở nên mềm nhũn.
Ba Âm: "Phụ thân ngươi đã về rồi... Từ nay về sau, ngươi sẽ thực sự là Hãn Vương của Xanh Lê bộ. Hiện tại ngươi còn quá nhỏ, chưa thể làm chủ mọi chuyện được, chờ đến khi ngươi mười ba tuổi thành niên lấy vợ rồi hẵng quyết định. Chuyện tấn công nam Vị, cứ ghi nhớ trước."
- --
Ban đêm cùng ngày, nhân lúc trời đổ tuyết, Ba Âm dẫn một vạn dũng sĩ Xanh Lê bộ rời khỏi thành Giao Châu, tiến sâu vào thảo nguyên.
Ba Âm ôm Kim Ngột Thuật vào lòng, gió lạnh thấu xương quật vào mặt đến nỗi phát đau. Ba Âm không khỏi nghĩ: Nếu hắn gặp lại A Cổ Lạp thì sẽ như thế nào? Hắn thật sự sẽ chém đầu nàng sao?
Trả lời Ba Âm, chỉ có tiếng thở dài của chính hắn.
Hiện tại Ba Âm chỉ có một mục tiêu, đó chính là nuôi dạy Kim Ngột Thuật. Đứa nhỏ trong lồng ngực hắn là hy vọng duy nhất của Xanh Lê bộ...
Suy cho cùng thì chiến trường hung hiểm, nếu hắn chết trận thì sau này ai tới bảo vệ Kim Ngột Thuật? Hơn nữa...
Thôi được, không bằng tạm thời lui binh, cũng coi như là điều cuối cùng hắn có thể làm cho A Cổ Lạp.
- --
Kinh thành.
Cùng ngày hôm đó, chuyện Tiền Thông cáo ngự trạng đã truyền khắp kinh thành, lan tới các vùng lân cận với tốc độ cực nhanh.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chủ sự Hình bộ không dám trì hoãn dù chỉ một chút. Hắn một bên gửi công văn đến nha phủ các châu nhờ hỗ trợ tìm kiếm Tiền Thông, một bên thì mang theo di chiếu của tiên hoàng và giấy tờ sang tên Tiền Thông rải vào người các bá tánh, đích thân viết lại lời khai rồi vào cung.
Quan giai của Chủ sự Hình Bộ còn thấp nên không thể trực tiếp diện thánh, may mà trong tay hắn có thánh chỉ của Nam Cung Nhượng. Hắn báo cáo hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng tới tay một vị trưởng quan hiếm hoi còn sót lại của sáu bộ, đó là Thượng thư Binh bộ Tần Đức. Tần Đức nhận lấy tấu chương, chuyển giao cho nữ đế.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc hết lời khai Chủ sự Hình bộ viết, lại mở thánh chỉ ra để xác nhận: Thật sự là chữ của phụ hoàng, cả ấn ngọc tỷ truyền quốc cũng là thật.
Về phần giấy tờ khác thì căn bản không cần xem, bởi lẽ từ lâu Nam Cung Tĩnh Nữ đã hoài nghi Tề Nhan chính là chủ nhân sau lưng Tứ Phương tiền trang. Trước đây Tứ Phương tiền trang đưa cho triều đình tổng cộng bao nhiêu tiền, Nam Cung Tĩnh Nữ biết rõ.
Thánh chỉ và lời khai Chủ sự Hình bộ viết được đặt song song trên ngự án. Bởi vì lúc ấy có không ít bá tánh ở đó, cho nên Chủ sự Hình bộ cũng không dám hoa mỹ lời khai cho hay. Chuyện này lớn như vậy, bệ hạ có thể gọi nhân chứng đến bất cứ lúc nào, đến lúc đó hắn ngược lại sẽ phạm phải tội khi quân. Vì thế chủ sự Hình bộ ghi lại những gì Tiền Thông nói trên công đường, một chữ cũng không bỏ sót...
"Tiểu nhân Tiền Thông, thay chủ trước Bắc An Hầu Tề Nhan, Tề Duyên Quân, cáo trạng nữ đế đương triều Nam Cung Trăn Trăn!"
"Nữ đế không điều tra, hại chủ ta bị oan, sống chết không rõ, đúng là trời xanh không có mắt!"
- --
Những lời này, Nam Cung Tĩnh Nữ đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác. Khi nhìn lại chữ viết quen thuộc trên thánh chỉ, nàng đột nhiên nhớ đến cảnh tượng nàng tra tấn Tề Nhan trong thiên lao, trái tim cũng vì vậy mà phát run.
Hai mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đau nhức, tầm mắt cũng có chút mờ mịt, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi đã có thánh chỉ này, vì sao không sớm lấy ra? Chỉ cần lấy thánh chỉ này ra...ngươi cần gì phải chịu nhiều uất ức như vậy?"
Trong nháy mắt, Nam Cung Tĩnh Nữ đã hiểu rõ tâm tư của Tề Nhan: Thánh chỉ không giả, nhưng Tề Nhan báo thù cũng là thật.
Thánh chỉ này có thể che đậy tất cả những gì Tề Nhan đã làm trong quá khứ, nó có thể lừa triều thần và người trong thiên hạ, nhưng lại không thể lừa được người trong cuộc.
Tề Nhan hiểu điều này, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hiểu, đó là lý do Tề Nhan cam tâm tình nguyện trả giá tất cả sau khi nàng đã hoàn thành mọi chuyện...
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ ngũ vị tạp trần, nàng đột nhiên cảm thấy: Sau hơn mười mấy năm báo thù, tất cả tra tấn và nỗi đau mà trái tim Tề Nhan phải chịu đựng, dường như...còn nhiều hơn những gì nàng đã tưởng tượng.
Một giọt nước mắt trong veo chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, Nam Cung Tĩnh Nữ đau lòng Tề Nhan, càng căm hận vận mệnh thao túng. Nếu không phải Kính Vị khác biệt, các nàng cần gì phải sống không bằng chết?
Khoảng thời gian một mình chịu đựng tất cả ấy, Tề Nhan đau khổ đến thế nào, khó khăn đến mức nào?
Nam Cung Tĩnh Nữ gục xuống ngự án khóc nức nở, nàng càng nhớ Tề Nhan, lại không nhịn được mà mắng: "Đồ ngốc..."
Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu: Tề Nhan không dùng thánh chỉ để trốn thoát, đều là vì nàng ấy thấy có lỗi với nàng.
Cho nên lúc trước khi nàng phái quân binh U Châu phủ đưa Tề Nhan rời đi, nàng ấy mới không chịu, có lẽ một phần là vì cứu rỗi.
Có lẽ...là vì cứu rỗi Nam Cung Tĩnh Nữ nàng!
Nam Cung Tĩnh Nữ sụt sịt, nàng ngồi ngay ngắn lại, tiếp theo còn có rất nhiều chuyện chờ nàng giải quyết!
Thánh chỉ này tuy gây bất lợi cho phong bình của nàng ở dân gian, nhưng đối với Tề Nhan mà nói, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, là cơ hội tốt để nàng ấy khôi phục thân phận hoàng phu một cách danh chính ngôn thuận!
Nam Cung Tĩnh Nữ ngẫm nghĩ, nàng cảm thấy nếu chỉ có nàng nhắc tới chuyện khôi phục thân phận của Tề Nhan thì luôn có cảm giác danh không chính ngôn không thuận. Lúc trước, ngoại trừ Tần Đức ra thì năm vị Thượng thư còn lại đều đồng ý trục xuất hoàng phu, nếu muốn hoàn toàn giải quyết hậu hoạn thì cần phải kéo theo những người này mới được.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức ban bố ý chỉ, cũng là ý chỉ mà vài ngày trước đó triều thần dùng hết mọi cách cũng không có được: Phóng thích Thượng thư năm bộ!
Nam Cung Tĩnh Nữ bảo nội thị không cần để Thượng thư năm bộ tới tạ ơn, cho phép bọn họ về thẳng nhà, tắm gội thay quần áo đàng hoàng rồi ngày mai tới tham gia đại triều hội.
Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ không có nói lý do vì sao đột nhiên triệu quan viên kinh thành từ ngũ phẩm trở lên tham gia triều hội, nhưng chuyện cáo ngự trạng làm lớn như vậy, các triều thần hầu như đều nghe được tiếng gió.
Vì thế, hầu như phủ đệ của các vị đại nhân kinh thành đều bật đèn đuốc sáng trưng. Phải biết rằng việc Tiền Thông kiện cáo đã xâm phạm đến thiên uy của nữ đế, cho nên ngày mai...thái độ của bọn họ đối với việc này như thế nào, là vô cùng quan trọng.
Bọn họ cần phải nghiền ngẫm tâm tư của nữ đế bệ hạ trước buổi lâm triều ngày mai, như vậy mới có thể bình an.
Hôm sau lâm triều, tất cả quan viên kinh thành từ ngũ phẩm trở lên đều tới, quan viên xếp hàng từ đại điện ra đến quảng trường ngoài điện. Sự kiện này trọng đại như vậy nên còn có một cái tên, gọi là: Đại triều hội.
Nói chung, nếu không có ý chỉ nói rõ thì bình thường đại triều hội sẽ được tổ chức vào đầu năm, cuối năm và đêm trước Tiết Vạn Thọ. Mỗi năm đại triều hội sẽ được cử hành cố định ba lần, nhưng chỉ cần các triều thần nhận được ý chỉ tổ chức đại triều hội, mặc dù là bệnh nặng trên giường thì cũng phải nâng giường tới.
Hôm nay nội thị cũng ăn mặc long trọng, đứng ở cửa triều đình, giương mắt nhìn mặt trời đỏ rực nhô lên đường chân trời. Hắn vung phất trần trong tay, cao giọng xướng thật rõ: "Khai triều..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]