Tuyết dày phủ kín dưới chân, đại quân phải dùng hết tốc lực tiến lên, để lại vệt bánh xe và vó ngựa dày đặc trên đường tuyết đọng, bị gió bắc lạnh thấu xương thổi qua rồi nhanh chóng kết thành băng. Đoàn ngựa đi trước còn tạm ổn, còn những binh lính phía sau đi đường vô cùng vất vả.
Dù vậy, không có một ai mở miệng oán giận, giữa đất trời dường như chỉ có tiếng gió, tiếng vó ngựa, cùng với tiếng vũ khí va đập vào áo giáp.
Ba quân đều biết: Chủ soái Hàn Doãn của bọn họ lập quân lệnh trạng [1] ngay trên triều. Nếu để thua trận này, chủ soái chắc chắn sẽ bị chém đầu, mà những tướng sĩ khác cũng sẽ vì vậy mà bị hạch tội. Đây là chế độ tội liên đới từ lâu đã có trong quân, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
[1] Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Thời tiết rét lạnh như vậy, cắm trại ở bên ngoài vất vả nhất chính là những binh lính ở dưới chót. Những đại nhân trưởng quan đó thì không sao, ít nhiều gì bọn họ cũng có thể ngủ trong xe ngựa, có lẽ còn có một cái bếp lò, nhưng binh lính dưới chót chỉ có thể ngồi vây quanh đống lửa khô trong gió lạnh cả đêm. Chính vì điều này, Hàn Doãn mới lệnh đoàn quân đi với tốc độ nhanh nhất, để họ có thể đến trọng trấn tiếp theo trước khi mặt trời lặn. Tòa thành đó có thể chứa mười vạn đại quân, bọn lính đều hiểu rõ chuyện này, cho nên không có ai oán hận câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027790/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.