Chương trước
Chương sau
Khi còn tại vị, Nam Cung Nhượng hết lòng tin tưởng mệnh trời thuật số, vì vậy Quan Thiên ty có tới hơn một trăm người. Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ thì không quá quan tâm bộ môn này, nhưng nàng vẫn chưa tiến hành bãi bỏ.

Tuy những người này không hiểu rõ công chúa tiền triều như Tề Nhan, nhưng nhiều người nhặt củi thì lửa to, trong một đêm bọn họ đã giải được bài thơ trên khối đá...

Hôm sau, Quan Thiên ty trình đáp án lên ngự án của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn tám chữ được viết phía trên, nàng xé nát tờ giấy này ngay tại chỗ.

Các triều thần thấy thế thì hai mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng nội dung trên phiến đá không phải là chuyện gì vui vẻ, mọi người lần lượt dời mắt về phía Thượng thư Hộ bộ.

Vì sao là Thượng thư Hộ bộ?

Hiện giờ Hình Kinh Phú còn đang chịu tang, rất nhiều công việc của Trung thư đều do Tả Hữu Bộc xạ quản lý. Tính ra thì Hữu Bộc xạ có quyền lực hơn Tả Bộc xạ, nhưng Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn ỷ vào mình gia thế xuất chúng, bối cảnh thâm hậu, từ khi lên làm Tả Bộc xạ tới nay hắn lúc nào cũng chèn ép Hữu Bộc xạ. Hữu Bộc xạ đấu không lại Lục Bá Ngôn, dứt khoát thường xuyên cáo ốm không lên triều, giao toàn quyền cho Lục Bá Ngôn.

Có điều các triều thần đều biết: Nữ đế bệ hạ cũng không thích vị Tả Bộc xạ này, chỉ là nể tình hai nhà thân nhau mấy đời nên không tiện phát tác. Ngược lại, Thượng thư Hộ bộ là người có thâm niên lâu nhất trong triều, được bệ hạ coi trọng nhất, lại còn là người cương trực công chính nhất. Hắn là người có đủ ba yếu tố này, nên trong một số chuyện trọng đại, các triều thần tất nhiên sẽ nghiêng về phía Thượng thư Hộ bộ.

Nhận được ánh mắt chờ mong của các vị đồng liêu, Thượng thư Hộ bộ quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn cầm hốt ngọc im lặng bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, lão thần có chuyện muốn nói."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu là chuyện về phiến đá, vậy thì không cần nói."

Thượng thư Hộ bộ vén vạt áo, quỳ rạp xuống đất: "Dù cho bệ hạ không đồng ý, lão thần liều chết cũng muốn nói."

Nam Cung Tĩnh Nữ bị những lời của Thượng thư Hộ bộ làm cho tức giận, suýt nữa thì thất khiếu bốc khói. Có điều vị lão tiên sinh này quản lý Hộ bộ gọn gàng ngăn nắp, mỗi một đồng bạc, vật tư, đồ đạc ra vào kho bạc đều được ghi chép kỹ càng. Nếu không có hắn phụ tá, còn không biết triều đình sẽ biến thành cái dạng gì. Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn vị lão giả còn lớn hơn bậc cha chú mình, tóc trên đỉnh đầu đã bạc trắng nhưng quỳ gối ở đó, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Trẫm tha tội cho ngươi, đứng lên rồi nói."

Hai vị đại thần Tả Hữu lập tức tiến lên nâng Thượng thư Hộ bộ đứng dậy, Thượng thư Hộ hộ chỉnh lại y quan, dựng hốt ngọc trước ngực: "Bệ hạ, vì sao không công khai nội dung trên phiến đá? Nếu là trời cao ban chiếu, vô luận là hung hay cát thì đều có lợi cho Đại Vị. Nếu như lời tiên đoán không tốt, chúng thần cũng có thể sớm phòng bị. Quan Thiên ty thật vất vả mới giải được nội dung trên phiến đá, bệ hạ trăm triệu không thể bỏ qua không để ý tới."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chỉ là yêu ngôn hoặc chúng, ai cũng có thể đặt chân lên mặt sông đóng băng, nói không chừng là có người cố ý lừa bịp."

Thượng thư Hộ bộ: "Bệ hạ nói thế là sai rồi..."

Vì thế trên triều lại bắt đầu tranh luận. Nam Cung Tĩnh Nữ thà chết chứ không nói ra nội dung trên đó, kéo dài tới canh giờ bãi triều, Nam Cung Tĩnh Nữ liền một mình rời đi.

Những đại thần trong triều đã vây quanh Quan Thiên ty không cho hắn thời gian trốn thoát, ép hỏi hắn rốt cuộc thì phiến đá truyền đạt "ý trời" gì.

Quan Thiên ty chỉ là quan ngũ phẩm hèn mọn, nào chịu nổi uy thế của các vị đại nhân này?

Có điều hắn cũng biết, một khi nữ đế bệ hạ đã chán ghét như vậy, nếu hắn còn trực tiếp nói cho bọn họ thì không chừng chính là tội chết, vì thế Quan Thiên ty chỉ nói một câu: "Thật ra phiến đá có ẩn giấu một câu thơ..."

Được Thượng thư Hộ bộ dẫn đầu, các triều thần lại kéo bè kéo tụm đi tới Quan Thiên ty, ghép chữ đầu tiên trong tám câu thơ thành một câu, đáp án là: Long phượng tương hòa, khả bảo thái bình.

Này, còn không phải là trời cao chỉ thị nữ đế bệ hạ cử hành đại hôn sao?

Thượng thư Hộ bộ tinh thần phấn chấn, nhìn phiến đá rồi mỉm cười. Nếu rồng phượng kết hợp là có thể giữ được thái bình, đây chẳng phải là điềm lành sao?

Thượng thư Hộ bộ: "Các vị Thượng thư đại nhân, có thể đến phủ lão phu để bàn bạc không?"

Ở phủ Thượng thư Hộ bộ, các vị đại nhân đi đến thống nhất chung, nhất định phải tìm "long" kết hợp với phượng như điềm báo mới được...

Thượng thư Lễ bộ khó xử, hắn nói: "Nhưng...chuyện này vẫn cần bệ hạ gật đầu mới được, chúng ta tự tìm e là sẽ bị trách tội."

Thượng thư Hộ bộ: "Bệ hạ tuổi này đã sớm nên đại hôn, về phần con nối dõi, nữ tử vốn khó có hơn nam tử, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Nếu tiên đế đã phó thác bệ hạ cho chúng ta, những người làm thần tử như chúng ta dù có chết cũng phải tận tâm phụ tá! Như vậy dưới suối vàng mới có thể đối mặt với tiên đế. Nếu trời cao đã tuyên bố rõ ràng, chúng ta há có thể lo trước lo sau? Hôm nay lão phu liền làm gương tốt, sau đó ta sẽ lệnh Hộ bộ tìm kiến những nam tử vừa độ tuổi mang họ Long, tuổi rồng, sinh thần bát tự có liên quan đến rồng, trước tiên thu thập thông tin những người này đã là một công trình khổng lồ..."

Thượng thư Lễ bộ: "Nếu Thượng thư Hộ bộ cao thượng, Lễ bộ cũng sẽ tỏ thái độ. Ta sẽ triệu tập toàn bộ họa sư của Lễ bộ, điều đến Hộ bộ mặc cho sai phái, vẽ chân dung người phù hợp điều kiện ra đưa tới kinh thành, tìm một cơ hội thích hợp để bệ hạ lựa chọn."

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa biết những cánh tay đắc lực của triều đình đã lén nàng "đi tới thống nhất chung". Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ phiền loạn, nàng vô thức đi tới nơi ở của Tề Nhan, nhưng giờ phút này nàng lại không dám gặp đối phương...

Nam Cung Tĩnh Nữ ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được Tề Nhan bất an, nếu như nàng để nàng ấy nhận ra điều gì đó thì chỉ sẽ khiến nàng ấy thêm phiền não mà thôi.



Nghĩ thông suốt chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn quanh một vòng, thấy không có ai phát hiện ra mình, nàng yên lặng rời khỏi nửa bên cấm cung...

Lạc Bắc, trên Lạc Xuyên.

Hơn một ngày nỗ lực, cuối cùng đoàn ngự y đã thành công nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải. Sau khi uống thuốc giải vào, đa số tướng sĩ đều khỏe lại, nhưng dù như thế, lần này triều đình vẫn tổn thất rất lớn, không ít tướng sĩ không chờ nổi thuốc giải nên đã bỏ mạng.

Cũng may Công Dương Hòe mang đến năm vạn đại quân, mới không đến nỗi lòng quân rối loạn.

Lạc Xuyên đã đóng băng, Công Dương Hòe chọn một ngày nắng đẹp, dẫn theo vạn người bước lên mặt băng Lạc Xuyên. Sáng sớm đã có mấy trăm vị tướng sĩ bước lên Lạc Xuyên, đục vài lỗ trên mặt sông trước. Bọn họ liên tục dùng gậy gỗ khuấy động mặt nước bên dưới để tránh nó đóng băng lại. Công Dương Hòe sai người mang theo thùng gỗ và khuôn đúc, người đến đủ rồi Công Dương Hòe liền ra lệnh để các tướng sĩ khởi công.

Ban đầu Công bộ còn nghĩ: Đổ nước vào khuôn làm thành những khối băng lớn nhỏ xem như gạch, sau đó lại dựa theo quy trình làm việc của Vị Quốc mà xây tường thành, thậm chí là cả thành trì...

Nhưng thông qua thực tiễn, bọn họ phát hiện hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy. Ở Lạc Bắc rất lạnh, hầu như đã đến trình độ nước lập tức đóng thành băng, như vậy chỉ cần dùng dây thừng kéo thành hàng làm quy ước, trực tiếp tưới nước lên mặt sông là hoàn thành. Đúc băng thành khối ngược lại sẽ bị trượt đi, ảnh hưởng đến tiến độ...

Nghe binh lính bẩm báo, Công Dương Hòe vung tay lên: "Không làm thành khối nữa, trực tiếp đổ nước lên mặt sông đúc tường thành!"

Binh lính: "Vâng!"

Quan viên Công bộ: "Thái úy đại nhân, chậm đã."

Công Dương Hòe: "Chuyện gì?"

Quan viên Công bộ cung kính chắp tay với Công Dương Hòe, cẩn thận đáp: "Thái úy đại nhân, hạ quan cho rằng trực tiếp đổ tường thành lên mặt băng sẽ không ổn."

Công Dương Hòe: "Chỉ giáo cho?"

Quan viên Công bộ: "Thái úy đại nhân dung bẩm... Nếu xét đến độ kiên cố của công trình, đúc khối băng sẽ ổn thỏa hơn là trực tiếp đổ nước lên. Tuy đúc khối băng sẽ xuất hiện tình trạng trơn trượt, nhưng chỉ cần đi trước cố định sau, đổ thêm nước dưới khối băng để chúng dính lại là được. Trực tiếp đổ nước lên tuy sẽ nhanh, nhưng lại biến tường thành thành một thể thống nhất, nếu chịu ngoại lực xung kích thì sẽ hao tổn hơn cách đúc khối băng. Hơn nữa, sửa chữa cũng cực kỳ bất tiện. Nếu như đúc khối băng, một khi tường thành bị tổn hại thì chúng ta có thể lập tức thay khối băng khác."

Công Dương Hòe ngẫm nghĩ, hỏi: "Nếu dùng biện pháp của ngươi, xây một công trình dài trăm dặm cần bao lâu?"

Quan viên Công bộ: "Cái này...hạ quan cũng không thể đánh giá."

Công Dương Hòe: "Có câu binh quý thần tốc, trực tiếp đổ nước lên mặt băng là có thể xây dựng một tòa thành bằng băng hoặc là một công trình dài trăm dặm cùng một lúc, hoàn thành trong một sớm một chiều. Hơn nữa...công trình này chỉ là cách phòng thủ theo mùa, nhiều nhất cũng có thể kiên trì ba đến bốn tháng. Đợi cho tuyết ở Lạc Xuyên tan hết, chúng ta cũng thành công lui thân, thật sự không cần phải lãng phí quá nhiều thời giờ cho nó. Huống hồ trời đông giá rét, chỉ cần đổ băng dày một chút sẽ không sợ nó không vững. Theo bản quan biết: Lạc Bắc không có cây cối, căn bản không thể chế tạo gậy gỗ công thành hay thang mây, chỉ dựa vào kỵ binh thì không thể phá vỡ thành trì này."

Quan viên Công bộ: "...Vâng."

Công Dương Hòe liếc nhìn binh lính: "Làm theo lời ta nói đi!"

Binh lính: "Vâng!"

- --

Đúng như lời Công Dương Hòe nói, một công trình dài mấy chục dặm đột ngột mọc lên từ mặt đất, chỉ mất ba ngày là đã hoàn thành!

Một tường băng dài trăm dặm vắt ngang Lạc Xuyên, tường thành cao hơn ba trượng, cực kỳ kiên cố hào hùng. Ánh mặt trời chiếu rọi lên tường băng trong suốt như pha lê, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, giống như một tác phẩm điêu khắc sắc sảo.

Trên tường thành cứ cách năm dặm là có một trạm gác, cứ cách mười dặm là có một cái đình. Đình này dùng để đốt phân sói, một khi bị công kích thì những người khác rất nhanh có thể xác định được vị trí để mà kịp thời cứu viện.

Công Dương Hòe bước lên tường băng, hắn ở trên cao nhìn ra xa, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng mênh mông vô bờ.

Công Dương Hòe không khỏi cảm thán: "Kỳ tích như vậy, ta không tin có người có thể phá vỡ! Chỉ cần dĩ dật đãi lao chậm đợi đến mùa xuân năm sau, chiến sự có thể kết thúc rồi."

Ngay lúc Công Dương Hòe vô cùng tự tin, vào một đêm nọ, chuông cảnh báo trong thành vang lên...

Thành trì nơi Công Dương Hòe ở chỉ cách Lạc Xuyên mười dặm, hắn vội vàng mặc quần áo lao ra cửa, túm lấy một vệ binh và hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Binh lính: "Chuông cảnh báo trên thành vang lên, tiểu nhân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Công Dương Hòe buông binh lính ra, cưỡi khoái mã nhanh chóng chạy đến trước cửa thành. Hắn bước lên lầu thì đã thấy phương bắc nổi lửa ngập trời...

Binh lính ở trạm gác: "Thái úy đại nhân, Lạc Xuyên cháy rồi!"

Công Dương Hòe: "Không thể nào!"

Vừa dứt lời, một vị quan truyền lệnh đã cưỡi ngựa từ phương bắc chạy tới dưới cửa thành kêu lớn: "Nhanh chóng bẩm báo thái úy đại nhân, quân địch tập kích trên Lạc Xuyên, mời thái úy đại nhân nhanh chóng điều quân tiếp viện!"

Công Dương Hòe: "Mở cửa thành cho hắn vào, bản quan có chuyện muốn hỏi!"

Binh lính: "Vâng!"

Công Dương Hòe: "Gõ vang trống trận, tập hợp ba quân, chuẩn bị nghênh chiến!"

Binh lính: "Vâng!"

Binh lính từ Lạc Xuyên chạy tới được dẫn lên tường thành. Công Dương Hòe quơ quơ ngọn đuốc trước mặt tên binh lính này, thứ nhất là để xác định đối phương có phải là người dị tộc không, thứ hai là nhìn xem binh lính này có bị thương hay không. Ai ngờ tình hình không khả quan cho lắm, thực sự dọa cho Công Dương Hòe nhảy dựng, mặt tên lính này còn cháy đen hơn cả than củi.

Công Dương Hòe: "Có bao nhiêu kẻ địch, tình hình thành trì thế nào? Sao mặt ngươi thành ra như vậy?"

Binh lính quỳ rạp xuống đất, trả lời: "Kẻ địch nhân trời tối tấn công bất ngờ, trên tường thành khói bốc lên tứ phương, chiến tuyến quá dài, các huynh đệ nhất thời cũng không biết nên nhanh chóng cứu viện chỗ nào. Rất khó ước chừng cụ thể số lượng kẻ địch, chúng ta còn chưa kịp phản ứng là đã có vô số quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống. Quả cầu lửa giáng xuống, tường thành lập tức vỡ nát, nước và khói đen bắn ra tung tóe khiến chúng ta không mở mắt được. Vương phó tướng phái tiểu nhân mời thái úy đại nhân xuất binh nhanh chóng cứu viện, nếu như chậm là không thể thủ được!"

Công Dương Hòe hoảng hốt, mấy năm nay tuy hắn đã có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thật sự ra chiến trường. Hắn giương mắt nhìn phương bắc nổi lửa lớn ngập trời, ngọn lửa nhuộm đỏ nửa màn đêm...

Công Dương Hòe lấy lại bình tĩnh, lắng nghe tiếng trống trận và hít sâu một hơi: "Dắt chiến mã của ta tới! Chọn ra tám ngàn kỵ binh, năm ngàn cung tiễn thủ. Kỵ binh đi theo bản quan nhanh chóng tiếp viện thành băng trước, cung tiễn thủ cũng phải dốc hết sức chạy nhanh, những người còn lại ở đây thủ thành!"

Binh lính: "Vâng!"



Công Dương Hòe: "Quan truyền lệnh đâu?"

Quan truyền lệnh: "Có mạt tướng!"

Công Dương Hòe: "Phái một đội đưa chiến báo tới châu phủ bên cạnh, nói bọn họ nhanh chóng đóng cửa thành đề phòng kẻ địch đánh lén. Ngoài ra, trình cấp tấu tám trăm dặm đến kinh thành, nói Lạc Bắc có biến, mời triều đình sớm tính toán!"

Quan truyền lệnh: "Vâng!"

Một tiếng ầm vang lên, cửa thành được mở ra, Công Dương Hòe dẫn tám ngàn kỵ binh nhân lúc trời tối lao ra khỏi thành. Ngay sau đó, cung tiễn thủ cũng vác cung nỏ, mũi tên, kết thành ma trận hình vuông dốc hết sức đi nhanh sát phía sau.

Thành Lâm Giang này được Nam Cung Nhượng đặc biệt xây dựng ở phía nam Lạc Xuyên sau khi bình định Lạc Bắc, cách Lạc Xuyên chỉ có mười dặm. Chỉ trong thời gian một chén trà, Công Dương Hòe cùng tám ngàn kỵ binh đã tới phía trên Lạc Xuyên, bọn họ càng tới gần thì càng chấn động. Công trình dài đằng đẵng bọn họ vừa mới hoàn thành thế mà đã hoàn toàn bị thiêu rụi. Ngọn lửa dài mấy chục dặm xua tan màn đêm, chiếu rọi khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng.

Công Dương Hòe ghìm ngựa, nhìn chằm chằm: Ngọn lửa này không tầm thường, không những có thể thiêu đốt trên mặt băng mà còn như những gì quan truyền lệnh kia đã nói: Không ngừng phả ra làn khói đen như những sợi tơ!

Lúc này là lúc gió bắc gào thét thổi mạnh, tất cả bụi mù đều bị gió to thổi về phía nam, ngay cả ngọn lửa cũng nương theo hướng gió "vù vù" quật vào người các tướng sĩ.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, các chiến sĩ vừa kinh hoàng vừa vô thố, ai mà ngờ được một tòa thành bằng băng thế mà bị thiêu cháy? Không chỉ có bọn lính không ngờ mà ngay cả Công Dương Hòe cũng không ngờ được.

Đoàn nghiệp hỏa này, khiến cho các tướng sĩ Vị Quốc không kịp trở tay.

Công Dương Hòe chưa dẫn đội kỵ binh lên mặt sông mà đã có thể ngửi được mùi hương gay mũi trong không khí, thậm chí ngửi nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy choáng váng. Công Dương Hòe chỉ phải lấy cổ tay áo che khuất miệng mũi, phóng mắt nhìn đâu đâu cũng là ánh lửa, thật sự không biết nên nhanh chóng cứu viện chỗ nào trước...

Phó quan: "Thái úy đại nhân, phải làm như thế nào?"

Lòng Công Dương Hòe như nổi trống, hắn đã sớm hoảng sợ, siết chặt nắm tay cố ép mình bình tĩnh, bởi vì hắn biết: Bất cứ quyết định nào hắn đưa ra đều liên quan đến thắng bại của trận chiến này, liên quan đến sự tồn vong của mấy vạn tướng sĩ.

Công Dương Hòe: "Lý phó quan, bản quan dẫn một ngàn kỵ binh lên đầu tường tìm hiểu thực hư, bảy ngàn người còn lại ngươi và Trương phó quan chia đôi vòng qua hai bên công trình, lấy mũi tên bắn lên trời làm hiệu lệnh. Nếu thấy mũi tên được bắn lên trời thì phát động phản kích kẻ địch!"

Lý phó quan: "Vâng!"

Công Dương Hòe kẹp bụng ngựa: "Các tướng sĩ, đi cùng ta!"

Ở phía bên kia bức tường băng là thảo nguyên rộng lớn, có vài bóng người đang đứng trên một chiếc xe ngựa bằng gỗ.

Người đứng ở giữa đeo mặt nạ sắt màu đen, mặc một bộ quần áo màu đen và khoác áo choàng màu trắng, nàng chính là công chúa tiền triều!

Hai huynh đệ Võ Đại và Võ Nhị mặc áo đen, giắt bội kiếm ở eo, đứng ở hai bên công chúa tiền triều như Tả Hữu hộ pháp. Cát Nhã mặc một cái áo lông chồn màu đỏ rực, tay cầm roi đứng xa nhất bên phải chiến xa, mà người còn lại đứng bên trái là một nam tử cao hơn tám thước, trông mạnh mẽ hùng dũng, hắn chính là Cổ Kỳ Ba Âm.

Cảnh tượng lúc sau có chút bất thường, bởi vì trên chiến trường xơ xác tiêu điều này thế mà còn một hài tử. Đó là một thiếu niên được Ba Âm nắm tay, hắn có mái tóc vàng quăn, đôi mắt màu hổ phách! Đúng là trưởng tử của Tiểu Điệp - Khất Nhan Kim Ngột Thuật.

Cát Nhã nhìn đoàn lửa dài đằng đẵng trước mắt, trong mắt thoáng lóe lên chút kinh ngạc, nàng nhanh chóng mỉm cười và dịu dàng nói: "Tiền bối dụng binh như thần, không những tìm được cách phá tường băng mà còn tính được tối nay gió bắc nổi lên. Khói lửa mịt mù như vậy...người Vị Quốc nhất định không chống đỡ được."

Ba Âm kéo Kim Ngột Thuật, tự tin nói: "Mở to mắt ra nhìn, nhìn xem bọn Vị Quốc yếu ớt không chịu nổi một kích thế nào. Tối nay đại quân sẽ vượt Lạc Xuyên, chiếm thành trì báo thù cho phụ thân của ngươi!"

Kim Ngột Thuật: "Vâng, Ba Âm thúc thúc."

- --

Kỵ binh thảo nguyên dàn hàng ngang, bốn chiến xa ở phía sau tạo thành một hình vuông bao xung quanh để bảo vệ, mà đằng trước đội ngũ rõ ràng là hàng trăm xe ném đá đang bắn từ phát này đến phát khác. Những chiếc bình chứa dầu sôi và hỗn hợp màu đen nào đó giống như đạn pháo, không ngừng ném lên tường băng.

Lúc tiền triều còn tồn tại, Quan Thiên ty từng nói: Công chúa tiền triều là tinh tú trên trời lén đi đến dân gian để trải qua trăm thái thế gian, không thể ở yên một chỗ lâu.

Lão hoàng đế yêu thương trưởng nữ, ban cho nàng một kim bài lệnh tiễn, chấp thuận cho nàng đi vân du tứ hải, bạc trong cửa hàng hoàng gia muốn bao nhiêu thì cứ lấy.

Thời còn niên thiếu, công chúa tiền triều cũng là một vị nhã sĩ gửi gắm tình cảm cho sơn thủy. Nàng dẫn huynh đệ Võ gia đi khắp nơi, còn từng nhân lúc Lạc Xuyên đóng băng đi tới thảo nguyên. Ở nơi đó, công chúa tiền triều vô tình phát hiện một đầm lầy màu đen, tràn ngập mùi hương gay mũi.

Công chúa tiền triều mệnh huynh đệ Võ gia lấy một ít nước đen mang về hành cung nghiên cứu. Nàng vốn tưởng thứ nước màu đen này có dược tính gì đó có thể dùng để làm thuốc, nhưng không ngờ trong lúc vô ý phát hiện loại chất lỏng màu đen này rất dễ cháy, hơn nữa trong lúc cháy sẽ tỏa ra khói đen, mùi hương gay mũi.

Công chúa tiền triều ghi chép trong du ký của mình, sau này nàng cũng dần dần quên mất chuyện này.

Lần trước, công chúa tiền triều bị ép tới đường cùng, bất đắc dĩ đến Lạc Bắc nương nhờ Ba Âm. Nàng được Ba Âm giới thiệu cho Cát Nhã, công chúa tiền triều đưa cho Cát Nhã một quyển bí lục, bên trong ghi lại rất nhiều cách chế tạo vũ khí công thành, hai người mật đàm cả đêm.

Sau đó công chúa tiền triều trở thành quân sư, thảo nguyên không có cây cối nên công chúa tiền triều đề nghị dỡ thành trì trước kia Nam Cung Nhượng xây dựng xuống để lấy gỗ và đá.

Sau khi Lạc Xuyên đóng băng, Cát Nhã đột nhiên nổi giận tìm đến công chúa tiền triều, nói Vị Quốc đang xây một bức tường băng trên mặt sông! Bây giờ phải làm sao đây? Dù cho hiện tại bọn họ không đánh qua, nhưng mùa xuân năm sau sứ nam tới, phát hiện mất nhiều thành trì như vậy...sao mà giải thích?

Công chúa tiền triều được Cát Nhã dẫn dắt, ẩn náu đi tới bờ Lạc Xuyên. Nhìn thấy tường băng, công chúa tiền triều đột nhiên nghĩ tới cái đầm lầy đen thời trẻ mình từng thấy, bèn sai người điều tra. Sau khi biết cái đầm này còn tồn tại, nàng từ giữa lấy một lượng lớn chất lỏng màu đen, đổ thêm dầu vào, phối hợp xe ném đá phát động ra trận lửa này...

Thứ nước đen này quả nhiên đã lập công, trực tiếp dính vào tường băng, bốc cháy...

Lửa lớn đã cháy gần nửa canh giờ, sương đen hòa cùng với khói trắng. Rốt cuộc, bức tường băng dài mấy chục dặm vẫn không thắng nổi lửa cháy bừng bừng, nó bắt đầu hòa tan...

Nhưng mà...xe bắn đá vẫn tiếp tục khai hỏa, cả thành băng lung lay sắp đổ.

Dù cho sau đó cung tiễn thủ bước lên tường thành, nhưng bọn họ cũng bị lượng lớn hơi nước và khói đen khiến cho không nhìn rõ phía trước, tiến công không hề có hiệu quả.

Cát Nhã nhìn phía xa xa, nói với người đeo mặt nạ: "Tiền bối, hình như cung tiễn thủ Vị Quốc tới rồi."

Người đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, đáp: "Cung của Vị Quốc, mặc dù là người trời sinh có thần lực thì tầm bắn xa nhất chỉ có một trăm hai mươi bước, ở trên cao mà ngược hướng gió cũng không bắn xa được. Mà nỏ của Vị Quốc bắn xa nhất chỉ có một trăm năm mươi bước. Quân binh của các ngươi đi trên mặt sông, ít nhất là cách bọn chúng tám trăm bước, chỉ cần không mạo muội tiến công thì bọn chúng tất nhiên không làm được gì các ngươi."

Cát Nhã: "Tiền bối thần cơ diệu toán!"

Công chúa tiền triều: "Ngọn lửa do chất lỏng đen này gây ra, dù cho có tạt nước thì cũng không tắt được. Hơn nữa, trời đông giá rét, nước đóng thành băng, bọn họ lấy nước đâu ra? Đợi cho thành băng gần cháy hết...lại đẩy xe ném đá lên phía trước. Bức tường này sụp xuống sẽ chỉ còn lại vùng đất bằng phẳng, quân binh giao chiến thế nào phải xem năng lực của các ngươi."



Không đợi Cát Nhã mở miệng, Ba Âm đã bắt chuyện, hắn đáp: "Ân công yên tâm, chúng ta có tám vạn thiết kỵ, chắc chắn sẽ tiêu diệt được lũ cừu Vị Quốc. Đợi đến khi thành băng đổ xuống, ta sẽ đích thân dẫn binh xung phong liều chết, một lần diệt sạch bọn cừu Vị Quốc!"

Thành băng tan thành nước, một phần bị ngọn lửa làm bốc hơi, phần còn lại thì tràn tới tường thành và bị cuồng phong thổi cho nhanh chóng đông cứng lại. Mặt băng vốn được công nhân mài giũa sao cho bóng loáng, hơn nữa vệt nước chưa khô, bọn lính căn bản không thể đứng trên tường thành.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tường thành đang mỏng và thấp dần. Các tướng sĩ hoàn toàn luống cuống, còn chưa bắt đầu tác chiến mà đã hoàn toàn không còn khí thế chiến đấu.

Đáng sợ nhất chính là: Có vài quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống trúng các tướng sĩ, bọn họ bị thiêu rụi ngay tại chỗ. Vô luận người bên cạnh có tìm cách dập lửa thì cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn mình bị thiêu chết.

Cung tiễn thủ gia nhập cũng không thể khiến cuộc chiến nghiêng về một phía. Vài binh lính cầm khiên bảo vệ Công Dương Hòe, người sau cũng chật vật bất kham, đã có vài lần suýt nữa té ngã.

Hiện tại biện pháp tốt nhất là gì? Công Dương Hòe không biết...

Trong lồng ngực hắn có một mũi tên xuyên trời, chỉ cần lệnh cung tiễn thủ bắn ra, kỵ binh hai bên sẽ xung phong liều chết với quân địch, ít nhất là có thể phá hủy xe ném đá của chúng...

Nhưng mà, đến tột cùng có bao nhiêu kẻ địch?

Bảy ngàn kỵ binh có đủ hay không?

Lỡ như bắn mũi tên này ra, những chiến sĩ đó không thể quay về nữa thì sao?

Gió bắc gào thét, thời tiết rét lạnh nhưng Công Dương Hòe đổ đầy mồ hôi, bị gió thổi lạnh từ đầu đến chân.

Binh lính: "Thái úy đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Tường băng này, e là không trụ được bao lâu!"

Công Dương Hòe nuốt nước bọt, đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn: "Gõ chiêng rút binh, mọi người lập tức lui khỏi tường băng, toàn bộ quay về thành cự thủ!"

Cuối cùng, Công Dương Hòe vẫn không đành lòng lấy sinh mạng bảy ngàn binh lính ra đặt cược nhằm đổi lại chút cơ hội thắng.

Tiếng kèn chiêng không ngừng vang lên, Công Dương Hòe được bọn lính bảo vệ dẫn đầu đi xuống tường thành. Công Dương Hòe cưỡi khoái mã, dẫn mọi người rút lui, mà hai đội kỵ binh đã vòng qua phòng tuyến kia nghe được tiếng chiêng cũng lần lượt lui lại.

Người đeo mặt nạ nghiêng tai lắng nghe, nói: "Vị Quốc rút quân."

Ba Âm: "Ta đây sẽ dẫn người đuổi theo!"

Người đeo mặt nạ giơ tay ngăn Ba Âm: "Không đuổi giặc cùng đường, lần này tất cả quân binh tinh nhuệ của Vị Quốc đều tới, thành Lâm Giang chỉ cách nơi này vài dặm, bọn chúng rất nhanh có thể trở về thành. Nếu chúng trở về thành, cũng nên thay đổi chiến thuật trước đó. Một khi quân binh triều đình chiếm được địa lợi, các ngươi không có khả năng đánh thắng. Thành Lâm Giang này được xây dựng để chống lại người thảo nguyên, thành cao hơn ba trượng, rộng hai trượng, còn được trang bị một lượng lớn vũ khí thủ thành, một khi bị bọn họ quấn lấy sẽ mất đi tiên cơ tập kích."

Ba Âm nghe mà vẫn không hiểu lắm, có điều hắn cảm thấy lời vị ân công này nói nhất định là đúng, hắn bèn lui về và hỏi: "Vậy...chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Người đeo mặt nạ không nhanh không chậm lấy từ lồng ngực ra một quyển trục bằng da dê, mở ra bên trong thế mà là bản vẽ thành trì ở các châu quận Vị Quốc...

Ba Âm giơ đuốc lên, Cát Nhã cũng vây quanh lại, chỉ thấy người đeo mặt nạ vạch ra ba điểm trên bản đồ, sau đó phác họa ba điểm này thành một hình tam giác.

Người đeo mặt nạ: "Thành Lâm Giang, quận Giao, huyện Lạc Thủy... chia thành hai hướng tấn công ba tòa thành này. Tuy nhiên, thành Lâm Giang được xây dựng sau nên rất kiên cố, quận Giao và huyện Lạc Thủy chỉ là trấn nhỏ ở biên cương, thành trì không những thấp bé mà cũng không có nhiều vũ khí thủ thành. Hơn nữa, bởi vì thành trì quá nhỏ nên không thể chứa quá nhiều trú quân. Chúng ta chỉ cần giữ lại một phần quân số ở chỗ này tiếp tục dùng xe ném đá công kích tường băng, để lửa hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch. Số quân còn lại chia làm hai đường, một nhóm đi về hướng đông nam, nhóm còn lại đi về hướng tây nam, tiến thẳng tới quận Giao và huyện Lạc Thủy. Lại ở chỗ này..." Người đeo mặt nạ chỉ vào ngã ba một chỗ đường núi: "Cho đại quân tập kích ở đây. Một khi thành Lâm Giang nhận được tin, vô luận bọn chúng lựa chọn gấp rút tiếp viện phương nào thì nhất định đều phải đi qua nơi này. Đến lúc đó các ngươi đợi địch mệt mỏi rồi tấn công, cho quân tiếp viện ra sức đánh phủ đầu! Một đêm là đủ sức công phá hai tòa thành này. Hai thành này tuy nhỏ nhưng lại là hậu phương vững chắc của thành Lâm Giang, thậm chí còn là con đường quan trọng, chỉ cần bóp chặt hai tòa thành này thì thành Lâm Giang sẽ bị cô lập. Mỗi ngày mấy vạn đại quân tiêu tốn rất nhiều lương thảo, chỉ cần cố thủ...không bao lâu bọn chúng sẽ không thể kiên trì được nữa, thế nào cũng sẽ chủ động xuất kích hòng mở đường sống, đến lúc đó tiếp tục ra sức đánh là được."

Cát Nhã nghe công chúa tiền triều nói, nàng suy tư trong chốc lát, hỏi: "Hai tòa thành này rõ ràng bất lợi như vậy... Người của chúng ta có thể bảo vệ được sao?"

Người đeo mặt nạ có chút bất ngờ, nàng nhìn Cát Nhã một cách tán thưởng: "Lấy cách của địch chống lại địch... Các ngươi có thể dùng cách tưới nước đúc băng để nâng cao tường thành. Quân binh triều đình muốn đánh đổ bất kỳ tòa thành nào, e là đều sẽ phải khuynh sào xuất động mới được... Nếu như thế, rất có thể để vây Nguỵ cứu Triệu [1], cho quân từ thành khác trực tiếp bất ngờ công kích thành Lâm Giang, khiến triều đình bị đánh từ hai phía."

[1] Vây Ngụy cứu Triệu: Năm 353 trước công nguyên, nước Ngụy vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn, nhân lúc nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc nên đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu 'vây Ngụy cứu Triệu' để làm phương pháp tác chiến, chỉ những phương pháp đi ngược tư duy logic thông thường nhưng vẫn đạt được kết quả sau cùng.

Cát Nhã lại hỏi: "Vậy nếu quân tiếp viện của triều đình tới thì phải làm thế nào?"

Người đeo mặt nạ: "Các ngươi chỉ có thời gian một tháng, hiện tại đã là cuối năm, dù triều đình phái binh gấp rút tiếp viện thì nhanh nhất cũng phải mất một tháng để truyền đạt quân lệnh, cho đại quân xuất phát... Trong một tháng này, các ngươi cần đánh chiếm thành Lâm Giang. Thành Lâm Giang không những kiên cố mà còn đối diện với Lạc Xuyên. Vào mùa đông, nơi này có thể nhận tiếp viện từ thảo nguyên, Lạc Xuyên tan cũng không cần lo địch tấn công cùng lúc. Chỉ khi chiếm được tòa thành quan trọng này mới có hy vọng từng bước một chiếm lĩnh Trung Nguyên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.