Trực giác nói với Nam Cung Tĩnh Nữ rằng chuyện này cực kỳ không ổn. Bởi lẽ nhóm quân binh này không những mẫn cảm mà khoảng thời gian hiện tại cũng vô cùng đặc biệt. Hai tháng nữa Lạc Xuyên sẽ đóng băng, lạch trời vì mùa vụ mà biến thành vùng đất bằng phẳng, mất đi tám vạn quân binh vốn để răn đe này, nếu Lạc Bắc thật sự có gì đó thì hậu quả khó lường được.
Triều đình vừa mới bình yên, thật vất vả ổn định Đại tướng quân vương U Châu, Lạc Bắc tuyệt đối không thể tiếp tục xảy ra chuyện.
Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi thầm than, chẳng lẽ thật sự là nàng không đủ đức hạnh sao? Từ khi đăng cơ tới nay, gần như là liên tục xảy ra loạn trong giặc ngoài, dù nàng đã trở thành hoàng đế nhưng vẫn mất đi...
Mất đi tự do, mất đi vui sướng, mất đi người thân... Thật không biết tương lai nàng còn có thể để lại gì.
Các triều thần thấy nữ đế ở trên cao sắc mặt tối sầm thì biết tấu chương này không phải chuyện vui vẻ gì, bọn họ im lặng chờ đợi.
Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ một lúc và nói: "Chư vị khanh gia còn gì muốn tấu?"
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu không thì bãi triều đi. Hộ bộ, Binh bộ, Công bộ, thái úy ở lại, những người khác đi đi."
Mọi người: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
- --
Đến khi mọi người lần lượt rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ sai người đóng cửa lớn triều đình lại. Mười sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027780/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.