Thời gian như bóng câu qua khe cửa, xuân đi thu tới, lại thêm một năm nữa.
Sau một trận tuyết lớn, năm Thừa Khải thứ ba chậm rãi trôi qua.
Mấy ngày nay sức khỏe Tề Nhan khi tốt khi xấu, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nên làm thế nào, bèn tìm Cốc Nhược Lan ở dân gian về, mời nàng đến nửa bên cấm cung này chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Tề Nhan.
Cốc Nhược Lan đã trải qua việc Tề Nhan bị "bắt cóc", tận mắt nhìn thấy Tề Nhan bị người ta bắt đi mà mình thì bất lực, vì thế tinh thần sa sút rất nhiều ngày.
Mãi đến khi người của triều đình một lần nữa tìm đến, Cốc Nhược Lan lập tức đồng ý.
Không phải vì triều đình trả thù lao hậu hĩnh mà là Cốc Nhược Lan cảm thấy, sau khi Tề Nhan chết đi, Cốc Nhược Lan nàng không thể nhàn vân dã hạc hành nghề y giống như trước được nữa. Đối với nghề y nàng ham thích nhiều năm, đột nhiên nàng cảm thấy có một chút chán ghét và không muốn.
Từ sau khi rời khỏi bờ Lạc Xuyên, Cốc Nhược Lan suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện đều có liên quan đến Tề Nhan. Đối với cảm tình dành cho Tề Nhan, Cốc Nhược Lan cũng không hiểu rõ.
Cốc Nhược Lan để tay lên ngực tự hỏi, là có chút quý mến...nhưng phần nhiều là cái gì?
Có lẽ đó là tấm lòng của một vị thầy thuốc. Từ nhỏ Cốc Nhược Lan đã được giáo dục là: Người làm nghề y phải có tấm lòng của cha mẹ. Nhưng rốt cuộc nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027762/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.