Tề Nhan vẫn nhìn tên binh sĩ U Châu đang nói chuyện, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch, khiến cho đối phương không biết phải làm sao. Hắn chủ động nhẹ giọng gọi một tiếng "Đại nhân."
Sau đó nói: "Lá thư này...ngươi cầm lấy đi, đừng làm khó dễ huynh đệ chúng ta."
Lúc này Tề Nhan mới nâng tay cầm lấy tờ hưu thư kia. Chữ viết trước mắt vừa quen thuộc vừa có vẻ xa lạ, nếu so với không lâu trước đây thì bút lực của Nam Cung Tĩnh Nữ đã tiến bộ rất nhiều.
Nội dung hưu thư chỉ có mấy chữ ít ỏi, nhưng lại được viết rành mạch, công đạo rõ ràng: Từ biệt đôi đàng, hai bên vui vẻ, không còn liên quan, sinh tử không gặp nhau nữa.
Chỉ liếc mắt một cái là đã có thể đọc xong, nhưng Tề Nhan lại nhìn chằm chằm lá thư một lúc lâu.
Rõ ràng là Tề Nhan bất động, nhưng nàng lại khiến những binh lính U Châu kinh nghiệm sa trường này cảm thấy áp lực đến nỗi họ không thở nổi, hai chân càng giống như mọc rễ. Dường như chỉ cần Tề Nhan không lên tiếng thì bọn họ khó có thể nhúc nhích.
Tề Nhan ngẩng đầu, trên mặt không có cảm xúc, hai mắt bình tĩnh và trống rỗng. Cũng không biết qua bao lâu đôi mắt ấy mới dần khôi phục tiêu cự, bờ môi vì bệnh tật mà trắng bệch mấp máy: "Nàng còn nói gì nữa?" Giọng nói của Tề Nhan cực kỳ bình tĩnh, không buồn không vui càng không có oán khí muốn giận chó đánh mèo, ngược lại giống như một câu dò hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027725/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.