Tháng tư bao giờ cũng bắt đầu bằng những ngày oi bức khó chịu. Hằng năm, vào mùa này mọi cư dân trong thành phố thường trằn trọc khó ngủ. Dù nhà mở toang cửa sổ, suốt đêm cũng chỉ đón được dăm ba làn gió nhẹ thoảng qua và cứ đến gần sáng là mọi người thiếp đi trong giấc ngủ mê mệt. 
Quý ròm dĩ nhiên không thể là một ngoại lệ, nhất là tối hôm qua nó thức khuya lơ khuya lắc ráng đọc cho xong cuốn "Toán học ứng dụng trong đời sống" mà nó vừa mua được chiều hôm trước. 
Như thường lệ, đúng sáu giờ rưỡi sáng, chuông báo thức đổ hồi. Nhưng Quý ròm không buồn nhỏm dậy. Nó cựa quậy và lăn một vòng trên giường trong khi mắt vẫn nhắm tịt. 
Ðang mơ mơ màng màng, Quý ròm cảm thấy có ai đó đang nắm lấy chân nó. Rồi tiếng bà gọi khẽ: 
- Nào, dậy đi cháu! 
Quý ròm không trả lời, thậm chí không cả nhúc nhích. Tất nhiên nó không dại gì hé môi để bà biết là nó đã thức. 
- Dậy đi! Cháu cứ nằm ườn ra như thế này không khéo trễ học mất! 
Lần này không chỉ lay, bà còn cù vào cả lòng bàn chân nó. 
Quý ròm lim dim mắt, cố chịu đựng. Nhưng cuối cùng nhột quá, nó đành phải thét lên: 
- Bà ơi, để yên cho cháu ngủ! Hôm nay cháu được nghỉ học! 
- Hôm nay là thứ tư kia mà! 
- Nhưng trường cháu đóng cửa một tuần. Vì thế chúng cháu được nghỉ. 
Bà tỏ vẻ ngạc nhiên: 
- Sao trường cháu cho nghỉ lâu thế? Ðã đến hè đâu? 
Quý ròm quên mất ý định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-van-hoa/34466/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.