Chương trước
Chương sau

Sau sự việc bị một linh hồn cổ lão suýt chút nữa đoạt xá, Kinh Thiên cũng đã ổn định và bình tĩnh lại. Mục tiêu ban đầu là tìm một nơi ổn áp để tu luyện, nhưng vì phát hiện mỏ linh ngọc mà chỉ mải lo đào linh ngọc, quyên mất cả chuyện tu luyện. Lúc này Kinh Thiên từ trong đả tỏa mở mắt ra nói với Tiểu Bạch.
“Được rồi Tiểu Bạch, không cần phải cắm đầu cắm cổ đào mỏ nữa. Chúng ta tìm nơi tu luyện mà. Dù sao nơi đây cũng yên tĩnh, chúng ta cùng tu luyện, lúc rảnh rỗi đào mỏ cũng được”.
Nói cho cùng thì đây cũng là một mỏ linh ngọc, nơi hội tụ mật độ linh khí rất đậm đặc. Ngoài việc đào mỏ lấy linh ngọc thì nó cũng là một nơi tu luyện rất tốt. Kinh Thiên cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Tiểu Bạch là yêu thú, cách thức tu luyện của Tiểu Bạch tương đối khác với cách thức tu luyện của Kinh Thiên. Chỉ có ăn các loại linh dược, hoặc ăn thịt các loại yêu thú khác thì mới tăng tu vi lên được. Còn hấp thu linh khí để tu luyện như tu luyện giả thì tu vi của Tiểu Bạch sẽ không tăng lên. Mà nếu nhịn đói một thời gian dài sẽ khiến cho Tiểu Bạch rơi vào tình trạng tu vi thụt lùi.
“Ngươi chịu khó nhịn đói vài ngày a, dù sao có bao nhiêu đồ ăn trước đó ta và ngươi đã ăn hết rồi. Sau khi rời khỏi đây, ta hứa sẽ đãi ngươi một bữa ăn linh đình”. Kinh Thiên quay sang nói với Tiểu Bạch.
“Umh” Tiểu Bạch lên tiếng trả lời. Dù sao nó cũng là yêu thú, nhịn đói lâu cũng không tốt, nhưng nhịn đói một khoảng thời gian thì nó cũng vẫn chịu được. Hơn nữa trước khi vào đây cũng được đánh chén no nê rồi. Thời gian mới có hơn hai ngày, có thể nói là ba ngày chưa ăn gì, đối với một yêu thú như nó cũng không phải là chuyện gì lớn cả.
“Lão đại cứ nghỉ ngơi tu luyện đi, còn ta rảnh rỗi đào bới, sau khi lão đại rảnh có thể thu hoạch sau”. Tiểu Bạch nói với Kinh Thiên.
“Uh tùy ngươi”. Kinh Thiên cười nói.
Tiểu Bạch là yêu thú, nên việc đả tọa tu luyện đối với nó là điều chẳng có tác dụng gì. Mà ngồi không thì buồn tẻ, có khi Kinh Thiên lại lừa cho nó chui vào trong túi linh thú chật chội, mà nó thì không hề muốn tí nào. Do vậy nó muốn hoạt động cho giãn gân cốt.
Một con hổ dùng hai chi trước bới đất như chuột trong động sâu, nếu gặp được linh ngọc sẽ ném qua một bên. Còn một người thì bắt đầu ngồi đả tọa tu luyện dưới ánh đuốc le lói trong không gian tăm tối.
Ban đầu Kinh Thiên dự định sẽ tu luyện linh lực. Nhưng sự kiện suýt bị đoạt xá, khiến cho anh có chút thay đổi suy nghĩ về quá trình tu luyện. Việc tu luyện linh thức và rèn luyện hồn lực để đảm bảo sẽ không còn trường hợp tương tự tái diễn nữa là điều cần thiết trong lúc này. Bởi Linh Nhạc Môn là một chiến trường cổ đại, không biết nơi đây còn có bao nhiêu linh hồn như lão già cổ đại kia. Cẩn thận chút vẫn hơn.
Suy nghĩ như vậy Kinh Thiên liên mang khẩu quyết của ‘Linh Thiên Minh Pháp’ mà đường chủ trận pháp đường truyền thụ cho anh ra tu luyện.
Ban đầu tu luyện có chút khó khăn, vì pháp môn tu luyện của ‘Linh Thiên Minh Pháp’ yêu cầu dẫn động linh lực từ đan điền của tu luyện giả chạy theo đường kinh mạch khác biệt đưa lên linh thức để tẩm bổ và rèn luyện linh thức. Quá trình này đòi hỏi tu luyện giả phải hết sức chú ý, nếu đưa linh lực lên nhiều quá sẽ khiến linh thức bị quá tải sinh ra hiện tượng đau đầu. Nếu đưa lên ít quá sẽ làm cho linh lực không đủ vòng tuần hoàn rèn luyện linh thức. Não bộ con người, hay não bộ của tu luyện giả có thể là nơi yếu nhất, cũng là nơi quan trọng nhất của tu luyện giả. Nơi chứa đựng trí nhớ, nơi lưu trữ xử lý toàn bộ thông tin mà cơ thể nhận được, nơi điều khiển mọi hành động của cơ thể… Không chỉ vậy trên bề mặt của nó có cả không gian chứa đựng ‘tinh thần lực’ để cho tu luyện giả có thể sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau.
Quá trình tu luyện, rèn luyện linh thức quả là một quá trình gian nan và tiêu tốn rất nhiều thời gian công sức. Sau khi nhập môn và có chút thành tựu, Kinh Thiên quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Bởi tu luyện nhiều quá cũng không phải là có lợi, dục tốc bất đạt.
Đang đắn đo suy nghĩ thì trí tò mò của Kinh Thiên nổi lên. Lúc nãy có chiếm đoạt được hai bộ công pháp tu luyện hồn lực là ‘Khống hồn thuật’ và ‘Đọc hồn thuật’. Kinh Thiên liền tò mò tu luyện thử hai môn tâm pháp này.
Môn tâm pháp đầu tiên mà Kinh Thiên dự định tu luyện là ‘Khống hồn thuật’, bởi nó khá tương tự như khế ước chủ tớ của tu luyện giả với yêu thú. Chỉ khác biệt là môn tâm pháp này đem ra sử dụng với con người (tu luyện giả) khác mà thôi.
‘Khống hồn thuật’ là một tâm pháp khắc họa phù văn. Phù văn của ‘khống hồn thuật’ là một loại phù văn rất thâm ảo, nó là sự kết hợp giữa linh lực và một phần nhỏ hồn lực của người thi thuật tạo ra. Để phần hồn lực phân chia ra khắc họa phù văn mà không ảnh hưởng đến hồn lực của người thi thuật, phần hồn lực này được tạo ra theo một phương cách rất đặc biệt. Có thể nói chỉ có một phần rất nhỏ là hồn lực của người thi thuật để khẳng định quyền sở hữu với phù văn, cũng là quyền sở hữu đối với người bị thi thuật.
Đối với những người khác khi khám phá những loại phù văn này có lẽ sẽ là một quá trình lâu dài và phức tạp. Nhưng đối với Kinh Thiên thì lại không phải là chuyện gì đó quá khó khăn. Bởi anh có nền tảng là ‘Minh Văn cơ sở’, thêm vào đó là quá trình nghiên cứu trận pháp, với những mạng lưới loằng ngoằng cũng là điều kiện thuận lợi để Kinh Thiên hiểu và khắc họa được loại phù văn này khá dễ dàng.
Trong linh thức của Kinh Thiên một hình ảnh Kinh Thiên thu nhỏ đang sử dụng thiên hỏa khắc họa mô phỏng lên phù văn của ‘Khống hồn thuật’. Sau khoảng một giờ đồng hồ Kinh Thiên đã có thể dễ dàng thi triển được ‘khống hồn thuật’.
“Móa nó chứ, không lẽ mình lại có tài năng trong mấy cái môn tà đạo này”. Kinh Thiên lẩm bẩm, vì việc học cái môn tà đạo này nhanh đến mức anh không thể tưởng tượng được. So với những môn vũ kỹ và tâm pháp khác, anh phải mất khá nhiều thời gian mới lý giải, hiểu và thực hành được.
Đang trầm ngâm suy nghĩ thì lại có một ánh sáng xé rách màn đêm tăm tối trong hang động nhằm thẳng đỉnh đầu Kinh Thiên lao tới.
“Grừ…” Tiểu Bạch phát hiện ra sự khác lạ xâm nhập vào đầu Kinh Thiên liền dừng việc đào bới lại và gầm gừ như muốn xua đuổi linh hồn quỷ ám tránh xa lão đại của nó.
Trong linh thức của Kinh Thiên cũng giống như lần trước, một hình bóng mờ ảo dần dần hiện rõ ra cô đọng lại thành một linh hồn, đang nhoẻn miệng cười.
Nụ cười trên khuôn mặt của linh hồn này chưa kịp khép lại thì trở lên hoảng loạn. Cuốn ‘Kinh Thiên Quyết’ vẫn như lần trước khi cảm nhất thấy có linh hồn lạ tiến vào trong linh thức của Kinh Thiên thì lập tức phóng xuất ra ánh sáng màu vàng kim định trụ lại. Lúc này Kinh Thiên vẫn đang còn ở trong linh thức của mình, không để như lần trước linh hồn này sử dụng chiêu thức ve sầu thoát xác chạy mất. Kinh Thiên liền điều động thiên hỏa bao vây, thiêu đốt linh hồn này trong khi ánh sáng màu vàng kim của cuốn ‘Kinh Thiên Quyết’ vẫn đang định trụ linh hồn này.
“Không… đau quá… tha cho ta… ta biết sai rồi…” Tiếng thét của linh hồn lạ vang vọng khắp linh thức của Kinh Thiên.
“Móa nó chứ, tiếng kêu như tiếng đàn bà, linh hồn này bị pê đê à”. Kinh Thiên nghe tiếng hét của linh hồn lạ trong linh thức của mình thì lên tiếng chửi bậy lại.
Sau một lúc không thấy linh hồn có phản hồi hay tiếng la hét gì nữa cả. Kinh Thiên liền thu hồi một phẩn hỏa diễm, nhưng vẫn duy trì quả cầu hỏa diễm xung quanh linh hồn tránh cho linh hồn này tẩu thoát. Lúc này ánh sáng màu vàng kim từ cuốn ‘Kinh Thiên Quyết’ đã được nó thu hồi lại, bởi nó không còn nhận thấy linh hồn này còn gây ra nguy hiểm gì cho linh thức của Kinh Thiên nữa.
“Móa nó chứ, lại còn đánh ngất linh hồn. Linh hồn mà cũng bị ngất?” Kinh Thiên lẩm bẩm, sau khi kiểm tra linh hồn trong quả cầu lửa.
Thật vậy, bị ánh sáng màu vàng kim định trụ khiến cho linh hồn lạ bị bất ngờ không kịp phản ứng. Tiếp đó lại bị thiên hỏa thiêu đốt, hồn lực của linh hồn này bị tổn thương nghiêm trọng và yếu đi rất nhiều. Chính vì lẽ đó mà linh hồn này đã bị ngất, mặc dù vẫn chưa tiêu tan. Bản thân Kinh Thiên cũng không ngờ được là linh hồn lại có thể ngất đi được. Đúng là một chuyện lạ.
“Há há há, sẵn có vật thí nghiệm ở đây, thực hành luôn xem nào”. Kinh Thiên nhếch mép cười gian trá.
Trong lúc linh hồn bị ngất, Kinh Thiên liền sử dụng thiên hỏa kết hợp với linh lực và một chút hồn lực của mình khắc họa phù văn ‘Khống hồn thuật’ lên linh hồn lạ này. Bản thân anh không biết việc làm này của mình có hiệu quả hay không? Chỉ là thử nghiệm xem thế nào. Chính vì không hiểu biết và thích tìm tòi nghịch ngợm lại là điều may mắn cho Kinh Thiên. Bởi nếu anh sử dụng thiên hỏa của mình luyện hóa toàn bộ linh hồn lạ này thì thay vì nhận được nhiều lợi ích thì sẽ gặp hậu quả khôn lường. Bởi hồn lực của lão quái vật còn tương đối nguyên vẹn này nếu bị luyện hóa sẽ cho ra một lượng cực lớn chất dinh dưỡng. Với tu vi hiện tại, và linh thức hiện tại của Kinh Thiên không thể chứa hết được số dinh dưỡng này. Lúc đó nhiều quá lại là họa chứ không phải phúc.
“Xong, không ngờ phù văn lại có thể khắc họa lên được cả linh hồn. Không cần phải chạy vào trong đầu người khác mà vẫn khắc họa được phù văn”. Kinh Thiên lẩm bẩm khi nhìn thấy thành quả của mình.
Phù văn được Kinh Thiên khắc họa lên linh hồn lạ, bốc lên thiên hỏa cháy loàng loàng rồi hòa vào cùng với linh hồn lạ, lúc ẩn lúc hiện trông rất huyền ảo.
Sau một lúc thì linh hồn lạ lẫm cũng tỉnh lại, lúc này kinh thiên mới nhìn rõ hình ảnh của linh hồn lạ lẫm này. Đúng thật đây là một linh hồn của một người phụ nữ, đúng hơn thì nó là linh hồn của một bà lão cổ đồng, một lão bà đã tồn tại hàng vạn năm.
“Ngươi… ngươi… ngươi… đã… sao… ngươi dám…” Linh hồn của bà lão lắp bắp chỉ tay vào hình bóng Kinh Thiên trong linh thứ của anh lắp bắp nói không lên lời.
Khi tỉnh lại linh hồn cổ lão này đã phát hiện ra sự bất thường trong linh hồn của mình. Ngoài hồn lực bị tổn thương nghiêm trọng ra thì bà ta cũng nhận ra trong linh hồn của mình đã bị khắc họa phù văn ‘Khống hồn thuật’. Bởi vì cũng là người tu luyện linh hồn nên bà ta biết mình đã bị khống chế. Tuy là người cũng tu luyện hồn thuật, nhưng ‘khống hồn thuật’ thì bà ta lại không biết. Chính vì điểm này mà bà ta đã sợ đến kinh hồn, bởi không hiểu rõ về thuật này thì sẽ rất khó phá giải được các phù văn đã khắc họa lên linh hồn.
Kinh Thiên không trả lời, chỉ thông qua linh thức của mình kích hoạt phù văn đã khắc họa lên linh hồn của bà ta. Phù văn cháy lên, linh hồn của bà lão cổ đại kêu lên như heo bị thọc tiết. Một linh hồn tự tiện xâm nhập vào linh thức của anh, định đoạt xá anh, nên Kinh Thiên không hề có một chút thương tình nào cả. Trong thâm tâm của anh sẵn sàng thiêu đốt cái linh hồn này tan biến đi.
“Dừng lại… dừng lại… ta cầu xin ngươi”. Linh hồn bà lão vừa la hét vừa cầu xin Kinh Thiên.
“Giờ thì ngươi biết ai là người làm chủ ở đây rồi chứ?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Sao ngươi lại biết ‘Khống hồn thuật’?” Linh hồn lão bà lên tiếng hỏi.
“Móa, ngươi tự tiện xông vào linh thức của ta, định đoạt xá ta, giờ lại đi hỏi ta những câu hỏi thừa thãi”. Kinh Thiên lớn tiếng quát và định thúc dục phù văn của ‘Khống hồn thuật lần nữa.
“Đừng, đừng thúc dục phù văn của ‘Khống hồn thuật. Cầu xin ngươi thả ta ra, ta hứa sẽ rời đi ngay lập tức, không làm phiên ngươi nữa.” Linh hồn bà lão thấy Kinh Thiên tức giận liền lấp tức lên tiếng.
“Linh thức của ta là nơi ngươi thích đến thì đến, thích đi thì đi. Nếu không phải ta có bảo vật bảo vệ linh thức thì đã bị ngươi đoạt xá, chết mà không biết chết thế nào?” Kinh Thiên tức tối nói.
“Móa nó chứ, rõ ràng ngươi là linh hồn nữ giới, sao ngươi không tìm nữ giới đoạt xá. Mà lại chọn nam giới như ta. Chẳng nhẽ ngươi khi còn sống ngươi bị đồng tính giờ lại muốn trở thành nam giới?” Kinh Thiên tức giận tiếp tục lên tiếng nói.
Linh hồn nữ giới già nua ngơ ngác. Bởi trong khái niệm của bà ta không hề biết khái niệm đồng tính là gì.
“Đồng tính là gì?” linh hồn nữ giới ngơ ngác hỏi.
Kinh Thiên giật mình liền hiểu ra, anh đang sử dụng khái niệm và ngôn ngữ ở thế giới khác liền giơ tay gạt đi lên tiếng nói:
“Quên chuyện đó đi, giờ ta hỏi gì ngươi nói đấy. Nếu nói không đúng hoặc gian dối, ngươi biết hậu quả rồi đấy”.
“Ta biết, nếu biết gì ta sẽ trả lời thành thật” Linh hồn nữ giới già nua lên tiếng nói. Người dưới mái hiên thì phải cúi đầu thôi. Bản thân linh hồn bà ta vẫn bị nhốt trong quả cầu lửa mà Kinh Thiên tạo ra, hơn nữa còn bị cấm chế của ‘Khống hồn thuật’ khống chế. Không ngoan ngoãn mới là lạ.
Điều làm cho Triệu Linh Nhan cảm thấy e sợ Kinh Thiên là với một tu luyện giả trẻ tuổi có tu vi chẳng ra gì này lại có bảo vật bảo về linh thức. Có thể nói bà ta đang nghĩ rằng Kinh Thiên là đệ tử của một môn phái lớn nào đó, hoặc là con cháu của một thế gia nào đó. Bởi những bảo vật bảo vệ linh thức như này rất quý hiếm, không phải tu luyện giả nào cũng có thể sở hữu được. Thêm vào đó Kinh Thiên lại biết ‘Khống hồn thuật’, đây có thể nói là một bí pháp (tâm pháp) không phải gia tộc, hay môn phái nào cũng có thể có được. Để có thể được tâm pháp này thì người đứng sau lưng Kinh Thiên phải là người cực kỳ có thế lực mới có thể truyền thụ cho anh được. Bản thân ả không nghĩ được rằng cái bí pháp này là bí pháp mà Kinh Thiên vừa đoạt được và vừa học được. Đặc biệt là môn bí pháp này chính bà ta cũng không biết, khi còn sống bà ta chỉ biết sư huynh của mình có biết bí pháp này. Bà ta cũng năm lần bảy lượt lấy lòng vị sư huynh đó để có thể có được môn ‘khống hồn thuật’ này mà vẫn chưa được vị sư huynh kia vẫn chưa truyền thụ cho ả.
“Ngươi là ai? Sao định đoạt xá ta? Nói rõ cho ta xem. Nếu trả lời không làm ta hài lòng, ta cho ngươi hồn siêu phách lạc”. Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Ta tên là Triệu Linh Nhan, lúc còn sống ta là bô lão của Tà Chi Vũ Cực Môn cùng với cao tầng của môn phái tấn công sơn môn Linh Nhạc Môn”. Linh hồn bà lão nói.
Cái này thì Kinh Thiên biết rõ, bởi qua nói chuyện với đường chủ trận pháp đường nên anh biết được câu chuyện về liên minh ba phái tấn công Linh Nhạc Môn. Trong đó có Tà Chi Vũ Cực Môn là một trong ba phái liên minh.
“Trong Tà Chi Vũ Cực Môn ta cũng là người có danh vọng và địa vị. Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta đảm bảo sẽ báo với cao tầng Tà Chi Vũ Cực Môn cho ngươi rất nhiều lợi ích” Triệu Linh Nhan lên tiếng dụ dỗ Kinh Thiên.
Triệu Linh Nhan giới thiệu với Kinh Thiên về thân phận của mình, mục đích để cho Kinh Thiên biết bà ta có địa vị lớn ở một môn phái lớn. Mục đích vừa đem môn phái của bà ta ra để dọa Kinh Thiên, nếu cố tình nô dịch bà ta sẽ bị môn phái của ba ta săn lùng. Thêm vào đó Tà Chi Vũ Cực Môn là một môn phái lớn có thể đem lợi ích ra để dụ dỗ Kinh Thiên. Bởi trong suy nghĩ của bà ta Tà Chi Vũ Cực Môn là một trong những môn phái lớn của Nam vực, không ai không biết. Có thể Kinh Thiên nghe đến danh tiếng mà sợ, hoặc có thể hám lợi sẽ có cơ hội cho bà ta lật thuyền.
“Để ta nói cho lão thái bà ngươi biết. Trận chiến liên minh ba phái với Linh Nhạc Môn đã trải qua hàng vạn năm. Cho đến hiện tại thì Tà Chi Vũ Cực Môn đã không còn tồn tại ở Nam Vực nữa rồi. Cái danh bô lão của bà giờ chỉ là thứ vô vị, không dùng được”. Kinh Thiên cười nói cho bà ta một thông tin cực sốc.
“Đã… trải qua hàng vạn năm ư. Ta đã ngủ say hàng vạn năm ư. Tà Chi Vũ Cực Môn đã không còn tồn tại nữa sao?”. Linh hồn Triệu Linh Nhan lắp bắp lặp lại những lời Kinh Thiên đã nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.