Kinh Thiên vác theo con gấu xám chiến lợi phẩm của mình, trên đường rời khỏi Vân Lĩnh sơn mạch trở về Trấn Quy Phong. 
Khi Kinh Thiên ra đến gần bìa rừng thì bắt gặp một nhóm ba người. Một người thanh niên trạc tuổi Kinh Thiên với khuôn mặt thư sinh dáng người hơi gầy dong dỏng cao và mặc cẩm bào màu trắng. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy đây là công tử con nhà giàu. Đi theo phía sau là hai người tháp tùng khoảng ngần ba mươi tuổi. Người thanh niên trẻ tuổi có tu vi Hóa cảnh thất giai, còn hai tùy tùng đi theo có tui vi cao hơn là Hóa cảnh thập giai. 
“Tam thiếu gia. Ngài trở về đi, với tu vi của chúng ta thì vào rừng cũng chẳng chứng minh được gì đâu. Người trở về chăm chỉ tu luyện mới là phải đạo”. Một người tùy tùng theo sau vị công tử nói. 
“Cao Vinh ngươi đừng cố cản ta nữa, ta phải chứng minh cho mấy người anh ta biết ta không phải hạng vô dụng, ta sẽ săn vài con hoang thú mạnh mẽ mang về cho họ thấy”. Vị công tử trẻ tuổi nói. 
“Sao ngươi không khuyên công tử vậy, Câu Minh”. Người tùy tùng có tên Cao Vinh quay sang nói với người cùng tháp tùng vị công tử trẻ tuổi còn lại. 
“Haizzz, công tử đã quyết như vậy rồi sao cản được. Cứ tận chức trách của mình đi”. Người tùy tùng có tên Câu Minh thở dài trả lời. 
Trong lúc cả ba vừa đi vừa tranh cãi, người tùy tùng có tên Cao Vinh liên tục khuyên nhủ công tử nhà mình trở về, người tùy tùng còn lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thien/944975/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.