Trên xe tải quân dụng, mui xe lót bạt xanh bị gió biển thổi bay phần phật.
Con tàu chở khách cuối cùng xuất cảng Thiên Tân, không chỉ mang theo mấy vị thượng tướng, mà còn có rất nhiều khách quý từ tô giới Thiên Tân quay về tô giới Thượng Hải.
Khách tàu tụ tập trên bến ngày càng nhiều, đều hướng mắt về phía chỗ dỡ hàng hoá.
Tạ Vụ Thanh nhận găng tay trắng từ Lâm Kiêu, đeo vào trước mặt cảnh sát trưởng rồi mới vươn tay bắt lấy.
“Thiếu tướng quân đang định xuôi Nam à? Là đi Kim Lăng?” Cảnh sát trưởng cố tình lảng tránh chuyện muối ăn, như thể không trông thấy đám lính Nhật Bản lộn xộn ở giữa cùng những họng súng đen sì chĩa vào tứ phía.
Tạ Vụ Thanh không đáp lời, chỉ nhìn Hà Vị.
Cô mỉm cười: “Hiểu lầm nhỏ thôi”.
Cảnh sát trưởng cười rộ lên, hai nếp nhăn trên khoé mắt càng thêm đậm nét, cha nuôi của cảnh sát trưởng vốn thuộc Thanh bang, rất có tiếng ở đất Thiên Tân, ngày thường quen thói hoành hành, theo lý thuyết không nên nhìn sắc mặt của Thần Phật qua đường. Có điều trước mắt vị Tạ thiếu tướng quân qua đường này lại xuất hiện hơn hai trăm thương súng, không ai muốn ôm cực vào thân, đành phải khom lưng cười làm lành.
“Chúng ta nhận được tin, có người cất giấu súng ống trên tàu này”, cảnh sát trưởng chủ động giải thích, “Tô giới Nhật cũng nhận được tin tương tự, Điền Trung Quân liền dẫn người đến hỗ trợ điều tra. Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ cần cô hai tạo điều kiện, để chúng ta lên tàu xem xét một chút. Như vậy chúng ta thuận lợi báo cáo công việc, mà tàu cũng dễ xuất bến”.
“Tạ mỗ là quân nhân, không hỏi chính sự, càng không muốn quản quan hệ giữa địa phương với người tô giới”, Tạ Vụ Thanh nói, “Nhưng nếu liên quan đến cô hai và vận tải đường thuỷ Hà gia thì lại khác”.
Các thương nhân và quan quân người Nhật gọi vị thái giám kia lên, dùng tiếng Nhật dò hỏi lai lịch của Tạ Vụ Thanh. Lão thái giám khiêm tốn cúi đầu, đại khái nói học trò của Tạ Vụ Thanh trải rộng khắp quân đội trong thiên hạ. Lão thái giám cũng mơ hồ nhắc nhở người Nhật, nhấn mạnh Tạ Vụ Thanh là danh tướng xuất thân từ phương Nam, căn cơ không ở phương Bắc, một khi phát sinh tranh chấp, người của quan ngoại cùng tô giới Thiên Tân không thể gánh nổi trách nhiệm.
Trước mặt cảnh sát trưởng là Tạ Vụ Thanh, sau lưng là người Nhật, hai bên đều không thể đắc tội. Hắn không nghe hiểu tiếng Nhật, thấp giọng hỏi phiên dịch viên, lão thái giám cùng đám người Nhật Bản nói gì, phiên dịch viên thầm thì báo lại nguyên văn.
Lời của lão thái giám đánh thức cảnh sát trưởng, thế lực người Nhật nằm ở quan ngoại cùng tô giới Thiên Tân, hôm nay cho dù ảnh hưởng thoả thuận quốc tế nên không khai hoả, nhưng nếu bắn chết một cảnh sát trưởng thì quá dễ dàng. Đám người lập tức lên tàu xuôi Nam, chẳng ai dám đuổi theo…
“Tạ thiếu tướng quân, cô hai Hà”, cảnh sát trưởng thấp giọng bảo, “Việc này nói trắng ra, chính là người Nhật muốn hợp tác chuyện muối ăn với cô hai nhưng không thành… Nếu trên tàu thật sự không giấu súng ống, chi bằng để họ lên đó, tra xét xong thì đuổi đi. Còn nếu hai bên tiếp tục giằng co, khai hoả với người Nhật, náo loạn ầm ĩ lại không tốt cho nhiệm vụ ngoại giao”.
Cảnh sát trưởng nói xong, lại dịu giọng bổ sung: “Đến Nam Kinh bên kia cũng không dám đắc tội người Nhật, hà tất gì Tạ thiếu tướng quân lại ra tay chứ? Chuyện ở Tế Nam lúc trước, không phải quân Bắc phạt cũng chẳng dám chọc vào người Nhật sao”.
Tạ Vụ Thanh nhíu chặt mày.
Năm đó khi ở phương Nam, anh cùng những người bị bắt giữ hay tin dân trong thành Tế Nam bị đồ sát, không ai không cắn răng đến máu chảy đầm đìa.
Khi ấy, quân Bắc phạt cũng có mặt ở Tế Nam, lại nhiều lần nhân nhượng thoả hiệp với người Nhật, quân chủ lực đi đường vòng, chỉ để lại hai trung đoàn thủ thành. Hai trung đoàn kia lại là nam nhi nhiệt huyết, không ngại tắm máu chiến đấu oanh liệt suốt mấy đêm dài, sau đó nghe mật lệnh rút đi, mới khiến thành Tế Nam bị diệt.
Đó là năm 1928. Quân Bắc phạt từ lâu không còn là quân Bắc phạt năm xưa, hiện giờ đã trải qua phản bội cùng thanh tẩy.
“Tạ mỗ không phải kẻ nào đó nhu nhược ở Nam Kinh”, Tạ Vụ Thanh nghiêm túc nói, “Chiến tranh nổ ra, người dân có thể bỏ chạy nhưng quân nhân tuyệt đối không thể thối lui”.
Không xa phía sau Tạ Vụ Thanh, chính là những quan chức cấp cao của chính phủ Nam Kinh. Các tướng quân hiểu rõ, những vị tướng thành danh từ sớm, mỗi người đều cứng cỏi, dám nói dám làm, càng có gan đâm thẳng vào sống lưng của chính phủ Nam Kinh.
Đối với những vị tướng có công lao lớn, địa vị quan trọng, ai cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, chỉ vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy, đỡ phải nhọc lòng.
Cảnh sát trưởng thấy thần sắc Tạ Vụ Thanh, nhận ra mình lỡ lời. Hắn sợ bản thân chọc giận Tạ Vụ Thanh, quay sang cầu cứu Hà Vị.
Hà Vị khẽ lắc đầu với Tạ Vụ Thanh, thái độ nũng nịu, tỏ vẻ oán trách: “Gọi người mời anh yeutruyen.net đến, là vì trông thấy một xe tải binh lính. Anh đến rồi ngược lại càng nói càng châm dầu vào lửa”.
Cô cười dịu dàng với Tạ Vụ Thanh: “Hôm nay là ngày lành anh xuôi Nam. Tức giận vì người khác thật không đáng”.
“Được”, trong mắt Tạ Vụ Thanh mang theo ấm áp, ôn nhu đáp, “Làm thế nào đều theo ý em”.
Hà Vị đắn đo một lát, nói với cảnh sát trưởng: “Nhà tôi làm vận tải đường thuỷ ở Thiên Tân không phải ngày một ngày hai, hôm nay nếu không có lệnh tra xét mà cho các người lên tàu, về tình về lý e là khó giải thích”.
“Là chúng tôi không chuẩn bị chu đáo”, cảnh sát trưởng tạ tội nói, “Những quan quân dẫn theo binh lính đến đây, không thể đắc tội”.
“Hoàn cảnh của cảnh sát trưởng cũng khó bề”, cô ngẫm nghĩ lại nói, “Không bằng thế này, chúng ta mỗi người lùi một bước. Tôi sẽ để bọn họ lên tàu kiểm tra, ngược lại các người phải giao ra kẻ cung cấp tin tức. Nếu trong lô muối không giấu súng, nhất định phải xử lý người hãm hại chúng tôi, hơn nữa không phải do anh làm, mà là đưa đến Bắc Bình”.
Cô bèn giải thích: “Hôm nay tôi đưa ra điều kiện này, không phải vì chính mình, mà vì lo cho các đồng nghiệp đối tác trong kinh doanh. Nếu mưu hại người không cần đền tội, ngày sau tất yếu sẽ có kẻ khác noi theo, vậy chuyện làm ăn của chúng tôi thật không xong rồi”.
Cảnh sát trưởng như thể bị kích động ý chí chiến đấu: “Vậy nếu trong lô muối có cất giấu súng thì sao?”
Hà Vị cười trừ: “Người của tôi ở đây, các người cứ việc bắt lấy”.
Cô lại bổ sung: “Tôi tin chắc, các vị đã chuẩn bị xong mới đến, cho dù Tạ thiếu tướng quân có mặt đi chăng nữa, cũng chẳng ai ngăn được các người”.
Phiên dịch viên báo lại với người Nhật, mấy tên Nhật Bản đổi sắc, tuy không hiểu dụng ý của Hà Vị nhưng bọn họ tin tưởng tin tức của chính mình.
Người Nhật không có hứng thú với súng ống, bọn họ chỉ cần một cái cớ để nắm được nhược điểm của Hà Vị, ép cô vào khuôn phép. Lúc này, người Nhật không kì kèo nữa, lập tức hạ lệnh, dẫn theo binh lính hàng ngũ chỉnh tề bước lên khoang tàu.
“Các vị chờ chút”. Hà Vị gọi bọn họ lại. Khuôn mặt người Nhật lộ vẻ vui mừng, đoán chừng cô đã biết sợ.
“Lời tôi vừa nói, không phải tuỳ tiện nói bừa”, cô bảo, “Chỗ này không phải tô giới, để binh lính Nhật Bản lục soát tàu là không hợp quy củ. Mong cảnh sát trưởng dẫn đường, đích thân lên tàu xem xét”.
Cảnh sát trưởng lần nữa sửng sốt, không ngờ Hà Vị lại tính toán chuyện nhỏ không đáng kể như vậy.
“Tôi vẫn nên ở đây với cô hai và Tạ thiếu tướng quân”, cảnh sát trưởng vẫy tay với thuộc hạ, mười mấy cảnh sát bước lên tàu. Thương nhân người Nhật không yên tâm, cũng viện cớ theo sau.
Cô không hoang mang chút nào, chỉ dặn dò giám đốc báo cho khách trong khoang thượng hạng, nói cảnh sát ở bến tàu bất ngờ kiểm tra hàng hoá, chờ thêm lát nữa mới bốc hàng.
Không lâu sau, mấy vị quản gia của nhóm cựu quân phiệt xuống tàu, đi đến cạnh Hà Vị hỏi thăm tình hình.
Ở Thiên Tân có một nhóm quân phiệt cựu phái viện cớ dưỡng bệnh, sống ẩn dật nhiều năm trong tô giới, hiện giờ thấy phía bắc hỗn loạn, cùng nhau khăn gói về nam. Hành trình của bọn họ đều qua tay Hà Vị, cực kỳ tin tưởng vận tải đường thuỷ Hà gia. Vừa nghe nói cảnh sát bến tàu làm chậm trễ giờ khởi hành, một đám người tức giận, từ trong khoang tàu phát điện tín hỏi tội Tổng cục Thiên Tân.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe màu đen của Ban Thư ký Tổng cục tiến vào bến tàu.
Tổng cục thư ký vừa xuống, liền nhận ra người Nhật và người Trịnh gia ở Đông Bắc đang rút súng nhắm vào nhau giữa bến tàu. Ba tỉnh Đông Bắc và người Nhật vốn có thâm thù đại hận, chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, kỳ lạ lại trùng hợp hôm nay, đột nhiên đối đầu ở bến tàu Hải Hà.
Tổng cục thư ký quan sát bốn phía, xa xa phát hiện Hà Vị, hai ba bước chạy đến chào hỏi: “Cô hai thứ lỗi, thứ lỗi”.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Hà Vị đáp: “Không sao. Không phải làm ăn không thuận, người Nhật chỉ muốn tìm thứ gì đó”.
Tổng cục thư ký tháo gọng kính viền vàng xuống, nhẹ giọng nói: “Tình huống này, cũng chỉ có cô hai mới giải quyết được. Sau khi mọi chuyện kết thúc, kính mong cô hai nể mặt, dùng một bữa cơm”.
Hà Vị cười cười, không gật đầu, chỉ nhìn Tạ Vụ Thanh.
Thư ký tay cầm kính, theo tầm mắt Hà Vị phát hiện người đàn ông bên cạnh.
Tổng cục thư ký lăn lộn nhiều năm trên quan trường, tay sững lại, giống như bất ngờ vui mừng bộc phát: “Vị này là…” Hắn bỗng thấy mình thất lễ, liền đeo kính lên, cúi người mang theo mười phần tôn kính với Tạ Vụ Thanh, “Năm ấy Nam Bắc hoà đàm, tại hạ từng có cơ may gặp mặt thiếu tướng quân. Lúc ở Lợi Thuận Đức, tôi và thư ký Tấn từng tiếp đón nhóm người ra bắc đàm phán, không biết Tạ thiếu tướng quân có còn nhớ không?”
Tạ Vụ Thanh gật đầu với người phụ trách Tổng cục, nói nơi ở: “Lầu ba Lợi Thuận Đức”.
“Đúng vậy, đúng vậy”.
Sống trên đời này, có người liều mạng muốn người khác nhớ kỹ, muốn lưu lại một chút dấu vết trong ký ức của kẻ khác nhưng đều tốn công vô ích. Mà có người, chỉ cần xuất hiện thoáng qua, liền khắc sâu trong sinh mệnh của tập thể, không cách nào quên lãng, cũng không thể xoá nhoà, dù cho là mười năm, hai mươi năm đi chăng nữa, vẫn không phai nhạt.
Năm ấy, Tổng cục thư ký chỉ là một trợ lý quèn, đi theo sau thư ký đại biểu của chính phủ lâm thời Bắc Kinh. Khi cửa thang máy bằng đồng mở ra tại tầng ba của Lợi Thuận Đức, vị tướng quân này đứng sau hai vị tướng quân trung niên, trầm mặc bước khỏi cửa sắt, đi ngang trước mắt Tổng cục thư ký.
Thư ký đại biểu chính phủ lâm thời Bắc Kinh từng nhận xét, đây là một vị tướng trẻ chiến công hiển hách, không dễ kết thân.
Mà vị trợ lý nhỏ đi theo thư ký đại biểu, mặc dù đang làm việc cho chính phủ quân phiệt, nhưng lại thật lòng mong mỏi hoà đàm thành công. Hắn luôn khâm phục vị tướng quân Tạ Vụ Thanh đến từ phương nam này.
“Mong Tạ thiếu tướng quân khoan thứ, chỉ cần trên tàu không có bất kỳ khẩu súng nào, kẻ hèn này nhất định sẽ tra xét rõ ràng”. Tổng cục thư ký cam đoan, “Nhất định sẽ cho cô hai một câu trả lời thoả đáng”.
Hà Vị chưa bao giờ lo lắng về chuyện lô hàng.
Cô nhìn từng đợt người ở bến tàu, lại lo nghĩ về một vấn đề khác. Trên bến tàu quá đông đúc, hơn trăm đôi mắt nhìn chòng chọc, căn bản cô không có cơ hội lên tàu.
Tệ hơn, đây lại là chuyến tàu chở khách xuất cảng cuối cùng năm nay, nếu muốn ra biển lần nữa, chỉ có thể đợi đến mùa xuân năm sau.
Rất nhanh, người phụ trách kiểm tra kho hàng trên tàu đã quay lại.
Sắc mặt người Nhật khó coi vô cùng, ngọng nghịu cứng nhắc nói xin lỗi. Một loạt binh lính Nhật bò lên xe tải quân dụng, trong cơn gió bắc gào thét, vải bạt xanh trùm kín mui xe mang theo những khuôn mặt ngoại quốc rời khỏi bến tàu.
Tin tức người Nhật nhận được quả không sai, nhưng ngoại trừ ba người Hà Vị, Tạ Vụ Thanh cùng Bạch Cẩn Hành, và tâm phúc của Tạ Vụ Thanh, không một ai biết được lô súng ấy rốt cuộc cất giấu nơi nào — hiện giờ, ắt hẳn hai xe tải muối đang băng qua Bảo Định, do Bạch Cẩn Hành cùng huyện trưởng nhận tiền quyên góp đích thân trấn thủ, đi về hướng Tây Bắc. Sau khi muối được chuyển đến khu vực gặp thiên tai, lô súng giấu trong muối sẽ vận chuyển từ Tây Bắc đến lưu vực sông, theo con tàu của vận tải Hà gia ở Trường Giang chuyển đến hồng khu.
Đây là ý tưởng bất ngờ nảy ra của Hà Vị tại Quảng Đức Lâu đêm đó.
Thời trẻ Bạch Cẩn Hành từng tòng quân ở Tây Bắc, nắm rõ quan ải trọng yếu của Tây Bắc trong lòng bàn tay, nhỡ đâu gặp biến cố, sẽ dễ xử lý hơn so với đi đường biển. Vì vậy khi cô làm việc thiện, cũng mở ra một con đường áp tải súng ống.
“Tạ thiếu tướng quân yên tâm, chuyện ở bến tàu hôm nay, tôi sẽ xử lý với cô hai”. Tổng cục thư ký thân thiện nói.
Người mưu tính như Tạ Vụ Thanh, sao không nhìn thấu tình thế trước mắt. Hà Vị đã mất cơ hội âm thầm lên tàu.
Hắn nhìn về phía Hà Vị.
Đáy mắt cô ánh tia luyến tiếc, nhưng nhanh chóng che đậy đi. Cô phải bảo đảm cho tàu chở khách khởi hành, để Tạ Vụ Thanh thuận lợi xuôi Nam trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn dưới cổ áo hồ ly trắng, càng làm nổi bật con ngươi tối đen, mang theo hơi nước không cách nào kìm nén: “Thiếu tướng quân nên xuất phát rồi, nếu tiếp tục kéo dài, chỉ e những vị khách khác sẽ ầm ĩ”.
Dứt lời, cô bổ sung: “Thiếu tướng quân danh tiếng lớn, nếu có thể thay em giải thích với mọi người trên tàu… thật tốt quá”.
Tạ Vụ Thanh thay cô gạt lớp lông hồ ly trắng, ngắm nghía kỹ khuôn mặt cô.
Hai người có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này không thể thốt thành câu.
Tạ Vụ Thanh vốn định yeutruyen.net đưa cô theo cùng, dù có kham khổ, ít nhất cô vẫn có thể biết anh nơi nào. Hôm nay ly biệt, qua mấy tháng nữa, tình thế phía Nam ra sao, không ai biết trước được.
Tạ Vụ Thanh và cô đối mặt, trong vô số ánh nhìn chăm chú, cười nói: “Lần này, Vụ Thanh lại thất hứa rồi”.
Hà Vị khẽ lắc đầu: “Phương Nam cần tướng quân”.
Nhất là hiện tại.
Đại chiến Trung Nguyên vừa kết thúc, chính phủ Nam Kinh nuôi quân suốt mấy tháng, nay đã bắt đầu triển khai bao vây những thành phố nổi dậy chống đối.
Lúc trước khi khởi nghĩa Nam Xương, nhìn người đeo khăn quàng đỏ để nhận biết, dùng khẩu hiệu “thống nhất non sông” để tìm kiếm lẫn nhau, từ hai vạn người đánh đến cuối cùng chỉ sót lại tám trăm, thảm thiết cỡ nào, bi tráng ra sao. Nhưng chẳng ai từ bỏ, khởi nghĩa lần lượt nổ ra, hết thành phố này đến thành phố khác hăng hái chiến đấu, chưa bao giờ dừng lại.
Hà Vị tuy sống ở Bắc Bình, nhưng từ đầu chí cuối đều nghe ngóng khởi nghĩa ở miền Nam.
Cô từng nghĩ, nếu Tạ Vụ Thanh còn sống trên đời, nhất định anh sẽ là một trong số họ.
Điều khiến cô lo nhất là an nguy của Tạ Vụ Thanh.
Giống như chú chín từng nói, con đường Tạ Vụ Thanh bước đi không dễ dàng. Từ phản Viên, khi miền Nam còn nghèo đói, Tạ Vụ Thanh đã xuất hiện ở đó; sau này phản quân phiệt, mà bọn họ có tiền có súng, có đại pháo máy bay, binh số nhiều gấp mấy lần quân Quảng Châu, Tạ Vụ Thanh đã sát cánh bên cạnh Tôn tiên sinh; bây giờ, đổi thành chính phủ Nam Kinh có tiền có súng, có đại pháo máy bay, binh số gấp mấy lần hồng khu, Tạ Vụ Thanh lại lần nữa đứng về chiến tuyến gian nan.
Anh không bao giờ chọn lợi ích cá nhân, lúc nào cũng sống vì mục đích cứu dân dựng nước, theo đuổi lý tưởng non sông thống nhất suốt đời.
Tạ Vụ Thanh vươn cánh tay phải, ôm siết cô vào ngực.
Bàn tay sau đầu khẽ đè gáy cô, cô hoảng hốt nghĩ, đây là lần thứ hai trước mặt người ngoài, hai người hành động thân mật như vậy. Lần trước, cũng là ở Thiên Tân, nhưng khi ấy họ đang phối hợp diễn một màn kịch.
“Em xuôi Nam chậm chút càng tốt, hiện giờ quá nguy hiểm”. Anh thì thầm, “Vụ Thanh không phải là người có số hưởng phúc, lần này xuôi Nam, muốn cởi quân phục Hộ quốc quân, quân hàm cũng không còn. Thiệt thòi cho em, đến hiện tại cũng chẳng hưởng được công danh gì”.
Hà Vị gác đầu lên bả vai anh, cô thích quân phục Hộ quốc quân của anh, chỉ bằng cái tên này, đã hơn ngàn vạn những thứ khác.
Cô nói thật khẽ: “Ngày xuân hoa nở ngập trời, mặc kệ anh đang nơi nào, em cũng sẽ đi tìm anh”.
“Được”. Hơi thở người đàn ông nóng rực phả xuống gò má cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]