Edit: hoacodat
“Tả Thần Hi, đừng cho là tôi không biết chút chuyện bẩn thỉu của cô! TốngSở nhà chúng tôi hiền lương dễ bắt nạt, nhưng tôi không dễ bị khi dễ thế đâu! Luật pháp qui định thế nào? Ly hôn là bảo vệ người không phạm sailầm đúng không? Cái người phụ nữ nhẫn tâm này, mình làm chuyện mất mặt,lại có mặt mũi chiếm đoạt Hạo Nhiên, còn để Tống Sở nhà chúng tôi khôngmột phân tiền đi ra cửa? Tả Thần Hi, cô ỷ có tiền mà khi dễ người hả?”Trịnh Hữu Đào khí thế hung hăng ngay tại cửa ra vào.
Mặt Thần Hi trầm xuống, “Dì à, dì vẫn nên đi về hỏi Tống Sở tại sao chúng con lyhôn đi!” Gọi bà một tiếng dì, là bởi vì kính bà là trưởng bối, mặc dùcùng Tống Sở ly hôn rồi, bà vẫn còn là trưởng bối, nhưng mà, trưởng bốicũng không thể lên tiếng vũ nhục người khác.
“Gì chứ? Tôi cònkhông biết vì sao hả?” Trịnh Hữu Đào cười lạnh, “Còn không phải là vì cô cùng gian phu có thể song túc song tê (kề vai sát cánh)! Người khổchính là Tống Sở nhà tôi!”
Nhìn cái người phụ nữ sáu năm quamình gọi là mẹ, Tả Thần Hi hoàn toàn không muốn nói: “Dì à, nếu nhưkhông có gì để nói thì con đóng cửa đây, tạm biệt!” Cô không muốn cãinhau, không muốn đánh thức người trong nhà, càng không muốn kinh độngđến hàng xóm, hơn nữa, Trịnh Hữu Đào là phận trưởng bối, sáu năm qua, cô đều chưa từng cao giọng nói nhiều trước mặt bà ấy, bây giờ không cóquan hệ gì nữa, càng không cần thiết lại nảy sinh tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052691/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.