Trịnh Hữu Đào chộp lấy tiền vào tay, gào khóc, “Còn ăn hải sản cái gì chứ! Ly hôn đến một phân tiền cũng không có còn ăn hải sản cái gì! Còn tiền đâu mà ăn hải sản!”
Trong lòng Tống Sở hơi không được tự nhiên, mặt càng thêm khó coi. Dường như người nhà cũng nhìn anh như thế? Ly hôn đến cả hải sản cũng ăn không nổi rồi sao?
Anh một đầu đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, ngăn cách mình với cả thế giới này...
Ly hôn, thật sự đã ly hôn....
Đây là căn phòng anh và Thần Hi tân hôn, anh vẫn còn có thể cảm nhận hơi thở của Thần Hi, khoog lâu trước đây, anh vẫn cùng cô nằm trên chiếc giường này, sao giờ đã ly hôn?
Anh đưa mắt nhìn tấm ảnh cưới trên tường, trong hình Thần Hi thân mật dán mũi vào anh, khóe môi tràn đầy nụ cười hạnh phúc...
Tầm mắt anh hoảng hốt, ngã đầu xuống giường, không muốn nghĩ tới nữa.
Mà trong phòng khách lầu dưới, Trịnh Hữu Đào vẫn còn kêu trời trách đất muốn cháu của bà, Tống Ngọc nghe đến phiền, nhìn về mẹ la một tiếng, “ Me! Đừng gào nữa! Anh lên rồi không nghe được!”
Trịnh Hữu Đào nghe được cả giận, “Con, cái nha đầu chết tiệt kia! Trong lòng mẹ thật khó chịu! Con cho là mẹ gào thét cho anh con nghe sao!”
Tống Ngọc chép miệng, “Đừng cho là con không biết, không phải mẹ đang rối rắm chuyện anh không nắm được chút phí phân phát của Thần Hi à!”
“Phí phân phát gì hả thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052685/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.