Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy đầu tiên, cô liền thấy được bộ quần áo của Tống Ngọc bị Tống Sở ném lên trên giường.

Cô tuyệt đối sẽ không mặc.

Cô có bệnh thích sạch sẽ, mặc quần áo của người khác lên trên người, cô sẽ cảm thấy người bị nhiễm vi khuẩn. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tống Sở…… Nhớ lại áo T shirt Tống Sở mặc lúc chơi bóng ở trong sân mà chạy loạn, thật giống như cách một đời vậy……

Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, lần này là tiếng chuông báo có tin nhắn.

Lúc này Thần Hi mới phát hiện ra túi mình đã bị Tống Sở động vào.

“Điện thoại di động của em cứ vang suốt, cho nên anh mới nhìn xem, nhưung không có nhận……” Tống Sở có chút lúng túng, cùng lúc dụi tắt thuốc lá trong tay.

Cô cầm điện thoại di động lên, mở ra tin nhắn đọc, một dãy số xa lạ, thăm hỏi một câu: Có khá hơn chút nào chưa?

Không có đề tên, cô lại mãnh liệt cảm thấy người nhắn cái tin này là – Kỷ Tử Ngang.

Nhưng anh ấy làm sao lại biết số điện thoại của cô chứ? Là Thần An nói?

Cũng không lưu lại số điện thoại của Kỷ Tử Ngang, chỉ trả lời lại một câu: khỏe hơn nhiều, cám ơn.

Thật ra thì, cô chỉ nói dối mà thôi, thân thể không thoải mái cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại, vừa rồi lúc ăn cơm thịt cá cô cũng chỉ ăn được hai đũa liền không buồn ăn, càng thêm khó chịu.

Kỷ Tử Ngang cũng không có nhắn lại, cô cầm điện thoại di động ném một cái, liền vùi đầu ngã lên giường ngủ bên người Y Thần.

Tắm nước lạnh rất là sảng khoái, nhưng khi tắm xong lại cảm thấy đầu càng nặng hơn, cô nhắm mắt lại, có chút chóng mặt……

Tống Sở đứng trước mặt cô, vốn có rất nhiều câu muốn hỏi cô, ví như tại sao cô tức giận? Tại sao cô lại đối với Tống Ngọc như vậy? Tại sao lại ngã bệnh? Người gọi điện thoại tới là ai? Ai gởi tin nhắn đến? Đợi đã……

Nhưng là, thấy sắc mặt cô tái nhợt, tóc ướt nhẹp, tất cả lời muốn nói, đều trong giây phút đó lại nuốt xuống……

Bất kể cuộc sống có bao nhiêu chuyện không vui, chuyện bọn họ yêu nhau là sự thật trăm phần trăm…….

Anh cũng nhìn ảnh cưới trên tường, Thần Hi thẹn thùng mỉm cười hạnh phúc, làm cho trong lòng anh có chút vị chua chua ngọt ngọt cùng đắng chát, lại nhìn gương mặt đang ngủ kia, tuổi vẫn trẻ, vẫn xinh đẹp như xưa, năm tháng dường như vẫn chưa hề lưu lại chút dấu vết trên mặt cô, duy nhất chứng kiến thời gian trôi qua, là sắc mặt cô càng ngày càng buồn bã, hoặc ít hoặc nhiều, xua tan không được.

Bắt đầu từ lúc nào, nụ cười sáng sủa từng làm anh động lòng dần dần lại biến mất đây? Thay vào đó, là ánh mắt u buồn vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt như vậy làm cho trong lòng anh cảm thấy khó chịu, càng làm cho bọn họ càng ngày càng có khoảng cách, mà đêm nay, cô ngã bệnh, chân mày nhíu chặt càng làm cho người ta nhìn thấy cũng phải đau lòng……

Buông xuống tất cả nghi vấn trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người cô, ngồi xuống mép giường.

Anh không tin cô không có cảm giác, chỉ là, cô cũng không mở mắt ra, cô không muốn đối mặt với anh sao?

Cúi người, môi, ẩm ướt lành lạnh, chạm vào mi tâm cô.

“Rất khó chịu sao? Bị bệnh sao không nói cho anh biết?”

Râu anh chạm lên trên chóp mũi cô, có chút nhột, mắt cô lại bắt đầu vừa đau nhức vừa căng cứng, hít một hơi, chóp mũi cũng có chút ê ẩm, hít thở đều là hơi thở của anh.

Trái lại cô rất muốn nói cho anh biết, nhưng anh đã cho cô chút thời gian cùng cơ hội nào đâu?

Anh bế cô lên, “Tóc không chịu sấy khô mà đi ngủ, muốn bị cảm sao?”

Cô giãy giụa, muốn trượt xuống từ trong người anh, lại bi anh ôm sát, nhân tiện, trên đỉnh đầu anh nhẹ nhàng trách cứ, “Đã làm mẹ rồi, sao vẫn còn tùy hứng như vậy!”

Lúc anh nói ra câu này, cũng không phải thật muốn trách gì, cô nghe, giống như lúc ban đầu khi còn ở trong trường, anh luôn nghiêm mặt nói cô là Phong nha đầu vậy, thật ra thì lòng yêu chết đi được.

Cô thật không nghĩ tới, anh tối nay, lại có bộ dạng này, thật là đã lâu nha, sự dịu dàng quen thuộc mà xa lạ này! Sau một màn kia trên bàn ăn, cô còn tưởng là, tối hôm nay nhất định hai người sẽ tranh cãi……

Là vì anh phát hiện cô bị bệnh, cho nên nổi lên lòng thương hại sao?

Anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, sau đó đi tìm máy sấy tóc.

Tả Thần hi ngưng mắt nhìn mình trong gương, khăn tắm có chút xốc xếch, lộ ra hai nửa vòng hình cung vô cùng đẹp đẽ, cô kéo kéo, buộc chặt lại lần nữa.

Bóng dáng anh bỗng nhiên xxuất hiện trong gương, cầm máy sấy tóc trong tay, nhìn cô trong gương mà cười, “Không chịu mặc đồ ngủ, là muốn dụ hoặc anh sao?”

Mặt của cô có chút hồng, “Ai nói?”

Thật ra thì, cô là người rất dễ dàng dụ dỗ người khác, chỉ cần cô có lòng đi dụ dỗ, chỉ cần cô dịu dàng như nước, một lớp bụi bặm trên đầu quả tim kia cô cũng rất dễ dàng xóa sạch, sợ là, thời gian như một con dao giết heo (mổ lợn),sẽ vô tình mà chém đứt một người dịu dàng kiên nhẫn……

Mở máy sấy lên, anh để chế độ sấy lạnh, ngón tay xuyên qua mái tóc cô, sấy tóc cho cô.

Cả mái tóc trên đầu bị hất lên, lộ ra cái lưng nõn nà của cô, cái ót vòng cung đẹp đẽ, anh cúi đầu nhìn xuống, trong cơ thể có chút xao động quen thuộc.

Anh hít một hơi, để máy sấy xuống, cúi người ôm cô từ phía sau, hôn lên trên ót cô, “Làm sao đây? Anh không chịu nổi dụ hoặc của em……”

“Đừng làm rộn……” Thân thể cô có chút khó chịu, không có sức lực để ứng phó anh.

“Không làm rộn…… Chỉ thân ái……” Anh cũng biết cô đang bị bệnh, không chịu nổi sự hành hạ của anh.

Khăn tắm che chắn thân thể, thật sự là phòng tuyến rất dễ dàng phá vỡ, không lâu sau đã lỏng lẽo rớt xuống, anh muốn ôm cô vào trong ngực mình, như ôm một đứa bé vậy, hôn lên trên người cô.

Cô rất nhạy cảm, rất nhanh đã bắt đầu run rẩy, tiếp tục như vậy, tất nhiên cô sẽ phải nộp khí giới mà đầu hàng, vì vậy đẩy vai anh ra, cô gắng ngửa ra sau, cố gắng tránh thoát khỏi anh, nháy mắt trong lúc ngửa đầu, cô nhìn thấy mình trong gương đang lõa thể nằm trong ngực anh, mà anh, đang vùi vào trước ngực cô……

Chưa từng có kích thích mạnh mẽ như thế, sóng nhiệt, trong cơ thể cô vọt lên nhanh.

“Tống Sở……” Cô khẽ rên.

“Em có thể không?” Anh quá quen với phản ứng của cô, biết cô đã động tình, thở hổn hển hỏi cô.

Cô không trả lời, chỉ đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh.

Nhưng, trong lúc này, cửa phòng bị gõ, bên ngoài truyền đến tiếng nói của Trịnh Hữu Đào, “Tống Sở! Con ra đây!”

Tay của cô run rẩy, động tác của Tống Sở cũng ngừng lại.

“Mẹ, con ngủ rồi……” Anh không muốn

Định rời khỏi thân thể mềm mại thơm mát của cô.

“Ngủ cũng phải đi xuống! Có chuyện quan trọng!” Trịnh Hữu Đào ở bên ngoài nói vọng vào.

Sóng triều trong lòng cô đã bình thường trở lại, tay cũng đã rời khỏi nút áo sơ mi của anh, anh đặt cô xuống, lại khoác khăn tắm lên trên người cô, đưa máy sấy tóc vào tay cô, “Thôi, thân thể em hôm nay không khỏe, vẫn là nghỉ ngơi đi! Nhớ phải sấy tóc đó! Sấy khô rồi mới được ngủ!”

Cuối cùng, lại nhớ tới chuyện gì đó, “Em đã uống thuốc chưa? Đừng quên nha!”

Vì vậy lại giúp cô lấy túi thuốc trong túi xách ra, chú ý thấy trong túi là hoắc hương chánh khí thủy, anh cười cười, “Thần Hi, lúc trước không phải em ghét uống cái này nhất sao?”

Tim cô nhảy lộp bộp, bỗng nhiên nhớ tới đôi tay Kỷ Tử Ngang cho cô uống thuốc lúc đó……

Động tác sấy tóc có chút chậm, cô chép miệng, “Bây giờ vẫn còn ghét!”

Anh cũng không nói thêm gì nữa, cười đi ra phòng ngủ, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Cô cầm máy sấy tóc, hồi lâu, chỉ là vẫn ngẩn người.

Thật ra thì, nếu như trên thế giới này chỉ có cô và Tống Sở, vậy thì tất cả cũng đơn giản hơn nhiều, ít nhất, cũng không trong lúc mấu chốt đang ân ái bị cắt đứt, mà trên thực tế, bị cắt đứt, đâu chỉ dừng lại ở chuyện ân ái chứ?

Tống Sở vừa ra khỏi cửa liền bị Trịnh Hữu Đào kéo xuống phòng khách, trong phòng khách Tống Lập Danh và Tống Ngọc vẫn còn chưa ngủ, Tống Ngọc đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.

“Mẹ, trễ thế này, còn có chuyện gì?” Nhìn tình hình một nhà anh tề tựu đông đủ, dường như có chuyện lớn muốn bàn bạc?

“Con bàn bạc với nó chưa?” Trịnh Hữu Đào hạ thấp giọng hỏi.

“Bàn bạc cái gì?” Nhất thời Tống Sở không biết Trịnh Hữu Đào đang ám chỉ chuyện gì.

Trịnh Hữu Đào giận anh, “Chuyện mua xe đó! Định tính mua cho Ngọc nhi xe gì vậy?”

“Em muốn Maserati! Màu đỏ!” Tống Ngọc vui mừng thét chói tai.

Sắc mặt Tống Sở đanh lại, cười có chút khó xử, “Muốn mua xe đắt tiền vậy ư?”

“Có đắt gì đâu! Xe nhà họ Tả nhà họ tùy tiện mang một chiếc ra ngoài cũng đắt hơn cái này nhiều! Anh, chính chiếc xe kia của anh không phải cũng đắt lắm sao?” Tống Ngọc bĩu môi làm nũng.

“Vậy……. Nếu không em lái xe của anh đi?” Tống Sở nói.

“Không cần! Đó là xe của đàn ông mà! Mất mặt chết!” Tống Ngọc mất hứng ngồi xuống.

Tống Lập Danh nghe vậy giận tái mặt la mắng Tống Ngọc, “Được rồi! Con là sinh viên cần xe làm gì chứ?! Muốn mua thì mua cái xe nào bình thường mà chạy! Màu sắc bảo thủ một chút, chững chạc một chút mới được!”

“Ba…… Là mua cho con, không phải mua cho ba!” Tống Ngọc gấp đến độ lại đứng lên dậm chân, “Tại sao sinh viên lại không thể lái xe? Trong trường con có rất nhiều nữ sinh viên cũng có xe! Anh con là ai chứ! Con rể nhà họ Tả! Con chạy chiếc xe chất lượng bình thường đi ra ngoài, rồi nói anh con là ai, ai cũng không tin đâu! Xe chính là mặt mũi của đàn ông, người nhà họ Tống chúng ta đi ra ngoài chính là mặt mũi của anh con, mẹ, người nói gì đi chứ?”

Trịnh Hữu Đào bị kẹp giữa chồng và con gái khó mà nói chuyện, nhưng khát vọng muốn mua xe đắt tiền đã lấn át tất cả, gật đầu do do dự dự nói, “Ngọc nhi nói cũng có lý…….”

“Có lý cái mông!” Mặt Tống Lập Danh hầm hầm, “Mấy người đàn bà này, đã biết tốn tiền! Cũng phải suy nghĩ chút cho Tống Sở đi, ở nhà họ Tả nó rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, rất nhiều chuyện không tiện mở miệng, không cần luôn làm nó khó xử!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.