Bốn tháng sau.
Phòng gặp mặt trong trại giam.
Ngồi bên trong, là Tiêu Hàn, mà bên ngoài cửa kính, là Tả Thần Viễn và Tả Thần Hi.
Vụ án hình sự lớn này đã phán quyết, nghi phạm chính, anh họ và Diệp Thuần Lập bị phán tử hình, tòng phạm Tiêu Hàn bị phán mười lăm năm tù, các nghi phạm khác có liên quan với vụ án đều bị phán án tù, mà Tả Thần Hi bao che trợ giúp tội phạm khả nghi bỏ trốn, nhưng vì không gây nên hậu quả nghiêm trọng, vả lại cô lại có công đối với vụ án trọng đại này, cho nên không truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ cảnh cáo răn đe.
Tả Thần Hi vừa nhìn thấy mẹ mình, nước mắt đã chảy ròng ròng, hai tay đặt lên trên kính, kề sát tay với mẹ mình, “Mẹ, sao mẹ lại trở lại chứ? Không phải con đã thu xếp cho mẹ đi du lịch rồi sao? Sao còn muốn trở lại?!”
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Tả Thần Hi và mẹ mình sau khi vụ án xảy ra.
Gặp lại con gái, nước mắt Tiêu Hàn cũng chảy ra như suối, “Con nhóc ngu ngốc, sao con lại ngốc như vậy hả! Mẹ là người phạm tội, làm sao để cho con đi gánh chịu thay chứ?”
“Mẹ……” Bàn tay Tả Thần Hi cùng bàn tay mẹ kề cạnh nhau, nhưng, rốt cuộc vẫn không thể chạm tới lòng bàn tay ấm áp của mẹ, truyền tới bàn tay, chỉ là tấm kính lạnh lẽo như băng.
Lần đầu tiên, Tả Thần Hi bàng hoàng mà mê mang, không tìm thấy ý nghĩa sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052642/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.