Chương trước
Chương sau
Y Thần cười tít mắt, dáng vẻ rất tự tin, quà của mình mẹ nhất định sẽ thích……

Thần Hi vừa mở ra nhìn, trong một cái hộp là một bộ mỹ phẩm, mà một cái hộp khác lại là hai bộ áo ngủ.

Đưa mỹ phẩm cũng có ý nha, cô hiểu, đại khái là cục cưng hi vọng mẹ mãi mãi trẻ đẹp, còn tặng cái áo ngủ là có ý gì đây? Hạ Vãn Lộ cũng tò mò về việc này, hình như cục cưng bé nhỏ đã nói rồi, đây là bí mật! Vậy bây giờ có thể nói bí mật ra rồi sao?

“Y Bảo, tại sao muốn tặng áo ngủ cho mẹ? Có thể nói cho chúng ta biết được không?” Hạ Vãn Lộ hỏi.

Đôi mắt Y Thần đen láy lúng liếng nhìn Thần Hi, “Mẹ, Y Bảo không có ở đây, sẽ không có người ngủ cùng mẹ, mẹ mặc áo ngủ Y Bảo tặng, chính là Y Bảo đang ngủ cùng với mẹ đó……”

Thần Hi ngẩn ra, nhất thời vành mắt đo đỏ……

“Mẹ, có thích quà Y Thần tặng không?” Y Thần thân mật ôm mẹ hỏi.

“Thích! Cục cưng! Mẹ rất thích!” Thần Hi ôm chặt Y Thần, nước trong mắt đã ngân ngấn.

Y Thần nói ra câu nói này làm Hạ Vãn Lộ cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, không đành nhìn hình ảnh hai mẹ con đang ôm nhau này, đầu quay sang nơi khác, khóe mắt cay cay, chua xót khó nhịn, “Chị Thần Hi…… Thật xin lỗi…… Nếu không thì Y Thần vẫn là……”

Cô muốn nói Y Thần vẫn là chị mang về đi, thế nhưng lời nói thế nào cũng không thốt ra được, không bỏ được a……

Chỉ là, thông minh như Thần Hi, sao không hiểu ý của cô được? Lập tức lau mắt, cố gắng khôi phục thái độ bình thường, “Đừng…… Hai em đều yêu thương Y Bảo, chị vui thay cho con bé, thật, chị thật là thành tâm thành ý, Thần An là em trai chị, chị rất yên tâm!”

Trong lòng cô muốn nói là, thật ra người nên nói câu xin lỗi chính là chị…… Chị thật sự vui thay cho Y Bảo, rốt cuộc cũng có thể sống bên cạnh ba mẹ mình rồi……

Nhất thời, ba người đều không nói chuyện, chỉ có Y Thần ríu ra ríu rít bắt đầu kể những chuyện vui khi đi du lịch đến Hongkong.

Hạ Vãn Lộ bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày nay đi du lịch Hongkong, điện thoại di động của cô vẫn chưa mở máy, vì vậy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô vừa mở máy xong, liền nhảy ra vô số các mẫu tin nhắn cùng số điện thoại gọi nhỡ, toàn bộ đều là Thư Khai…….

Chẳng lẽ Thư Khai xảy chuyện gì sao?

Cô vội vàng mở tin nhắn ra xem, nội dung tin nhắn làm cho cô hoang mang bối rối:

Chị, chị đang ở đâu vậy? Mẹ đến Bắc Kinh rồi, rất tức giận.

Chị, mẹ không cho chúng ta ở Bắc Kinh nữa rồi, muốn chúng ta trở về với bà.

Chị, em đã bị mẹ kéo ra khỏi nhà, ở khách sạn.

Chị, rốt cuộc chị đi đâu vậy? Sao không mở máy chứ?!

Chị, sau khi mở máy nhanh chóng gọi điện thoại nhé.

Này rốt cuộc là thế nào vậy? Sắc mặt cô cũng trắng bệch luôn rồi, xem ra vấn đề khá nghiêm trọng, lập tức gọi điện cho Thư Khai, tiếng chuông mới vang lên một tiếng, Thư Khai liền nhận ngay, “Chị, rốt cuộc chị cũng xuất hiện rồi! Em còn tưởng chị mất tích rồi chứ!” Truyện chỉ đăng trên

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô vội hỏi.

“Em cũng không biết nữa! Mẹ rất tức giận, em cũng bỗng dưng vô cớ bị đánh đây này! Đã bao nhiêu năm nay không có bị đánh! Lần này mẹ giận không nhẹ đâu! Chị đừng hỏi nữa, chị ở đâu vậy? Nhanh đến đây đi! Bây giờ em và mẹ đang ở trong khách sạn XXX, phòng XXX!”

Thư Khai đang nói chuyện, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Chu Lan, “Là chị của con sao? Kêu nó nhanh chóng lăn đến đây cho mẹ!”

Nghe giọng điệu này, quả thật lửa giận không nhỏ đâu nha……

“Còn có! Một mình nó đến là được! Cái thằng nhóc họ Tả kia mẹ không muốn gặp!”

Hạ Vãn Lộ nghe đến đó không khỏi liếc nhìn Tả Thần An, anh cũng đang từ trong gương không ngừng nhìn về cô, sắc mặt cô, thật làm cho anh lo lắng……

“Chị, chị còn nghe không đó? Em cũng không biết phải làm sao nữa rồi, chúng ta đã ở khách sạn mấy ngày nay rồi, mẹ đang chờ chị về đó! Chị tự mình xem mà làm đi! Tốt nhất xuất hiện ngay lập tức!” Thư Khai trong điện thoại lại thúc giục.

“Được, chị biết rồi, lập tức đến ngay!” Cúp điện thoại, cô lập tức nói với Tả Thần An, “Hay là…… Trước đưa em đến khách sạn XXX……”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh rõ ràng nhìn thấy cô đang lo lắng không yên.

“Em không biết…… Mẹ em tới…… Đang ở trong khách sạn!”

“Tại sao không ở nhà của Thư Khai? Ở khách sạn làm gì?” Anh kỳ quái hỏi, mơ hồ cảm thấy vừa trải qua cuộc sống an bình mấy ngày, nhất định là lại xảy ra chuyện gì nữa đây.

Cô không nói gì, có mấy lời cũng không thể nói ra trước mặt Thần Hi.

Anh cũng hiểu được, cũng không hỏi nhiều nữa, liền lái xe đến khách sạn XXX.

Sau khi đến, cô vội vàng xuống xe, anh nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô gọi cô lại, “Đợi đã nào…!” Sau đó nói với Thần Hi, “Chị đưa Y Thần đi trước đi, em xuống cùng với cô ấy.”

“Được!” Thần Hi để Y Thần xuống, mình chuẩn bị đổi sang vị trí lái xe.

“Một mình em lên là được rồi! Mọi người về trước đi!” Hạ Vãn Lộ khó xử nói, trong điện thoại mẹ đã nói, muốn một mình cô đến, không muốn gặp Thần An, cô không biết Thần An lúc nào đã có lỗi với mẹ, mấy ngày nay không phải bọn họ đều ở cùng nhau ở Hongkong sao……

Thần An biết đã xảy ra chuyện gì rồi, làm sao có thể để cô một mình đối mặt được? Cố chấp bước xuống xe, dắt tay cô đi vào khách sạn.

Trong đại sảnh khách sạn, cô dùng sức muốn rút tay ra, “Thần An! Tốt nhất anh đừng đi! Mẹ em đã nói rồi, không muốn anh đến……”

“Càng như vậy anh càng phải đi!” Anh bá đạo gầm gừ với cô, cô thật

Muốn như thế nào? Chuyện này rõ ràng có liên quan đến anh, cô lại muốn bỏ anh lại một mình đi đối mặt sao?

“Thần An! Lúc mẹ em tức giận rất dọa người……” Con gái sợ hãi cha mẹ là trời sinh, bất kể bao lớn cũng vậy thôi, bình thường Chu Lan cũng là người biết phân rõ phải trái, tính tình cũng hiền lành, nhưng đến lúc tức giận, tính khí cũng thật không thể khinh thường.

Anh nắm chặt cô, “Chúng ta đã nói gì rồi nào? Đã nói gì hả? ! Bất kể mơ ước có xa xôi cỡ nào, chỉ cần chúng ta tay trong tay thì nhất định có thể bên cạnh nhau! Bây giờ em nghĩ là anh đổi ý rồi sao?

“Không phải……” Cô cúi đầu, sợ hãi, “Thư Khai đã bị đánh hai lần rồi, em sợ mẹ em……”

“Đi thôi!” Anh vuốt vuốt mũi cô, cô nàng ngốc này……

Cuối cùng hai người vẫn là tay trong tay đi vào thang máy, Thần An lấy điện thoại di động ra, bấm bấm mấy cái, hình như là gửi tin nhắn hay làm gì đó, Hạ Vãn Lộ không quản nhìn đến, lo sợ bất an, không biết tình cảnh sau khi gặp mẹ sẽ như thế nào.

Phòng XXXX……

Cô đứng trước cửa, ngăn tay Tả Thần An đang chuẩn bị gõ cửa, sau khi hít sâu vài cái lấy hơi chuẩn bị kỹ càng, mình mới mở cửa.

Cửa mở non nửa, lộ ra đầu Thư Khai, vừa nhìn thấy Tả Thần An cũng đi theo cùng, mặt mày liền biến sắc, “Anh rể…… Cẩn thận……”

Câu nói còn chưa nói xong, liền nghe bên trong truyền ra tiếng Hà Đông sư tử hống, “Là chị con sao? Để nó lăn tới đây đi!”

Thư Khai lộ vẻ kinh hãi, cửa lớn mở rộng.

Chu Lan liếc mắt nhìn thấy Tả Thần An và con gái tay trong tay bước vào, nổi giận đùng đùng mắng con gái, “Không phải là không cho con gọi nó tới sao? Nó sao lại tới rồi hả?”

“Mẹ……” Hạ Vãn Lộ không biết trả lời thế nào.

Tả Thần An cũng chỉ có thể cười gượng, vô cùng lễ độ nói, “Mẹ, sao mẹ đến Bắc Kinh mà không nói trước với con một tiếng, chúng con sẽ……”

“Tôi đang nói chuyện với con gái tôi! Cậu đừng xen vào!” Chu Lan tức giận cắt ngang lời anh nói.

Này thật không bình thường chút nào……

Thư Khai ở sau lưng Chu Lan làm cái động tác cắt cổ.

Hạ Vãn Lộ vội vàng ngăn tay Tả Thần An, tiến đến dìu mẹ, trước nên nịnh bợ chút, vì vậy dịu dàng nói, “Mẹ…… Thật xin lỗi…… Mẹ tới Bắc Kinh mà con không ở nhà, cũng không thể chiếu cố mẹ cho tốt……. Ba con đâu ạ? Ông có tới đây không?”

Chu Lan nghe những lời này, thái độ mới hòa hoãn hơn chút, cũng không trả lời cô……, chỉ quay đầu sang hỏi cô, “Con không có chuyện gì chứ?”

“Chuyện gì?” Hạ Vãn Lộ bị bà hỏi không hiểu gì cả.

“Sức khỏe của con……” Điều đầu tiên Chu Lan hỏi vẫn là tình trạng sức khỏe của con gái, hỏi Thư Khai, Thư Khai đúng là hỏi gì nó cũng không biết, cũng không biết hai chị em này ở cái Bắc Kinh này làm cái gì!

“Con rất khỏe mà……” Hạ Vãn Lộ kinh ngạc nói.

Chu Lan tinh tế đánh giá cô một phen, gật đầu một cái, rất kiên định nói, “Vậy thì tốt! Con và Thư Khai lập tức theo mẹ về nhà!”

“Bây giờ?” Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nghe lời này, Hạ Vãn Lộ cũng còn phải kinh sợ không thôi.

“Không sai! Bây giờ! Lập tức! Về nhà!” Chu Lan quay đầu nói với Thư Khai, “Nhanh nhanh thu dọn đồ đạc xong đi!”

Tả Thần An không thể nào im lặng nữa, cười theo nói, “Mẹ, đừng như vậy ạ! Con biết, mẹ tới Bắc Kinh khi đứa con rể là con đây lại không có ở nhà, thật sự vô cùng thất lễ, nhưng mà xin mẹ cho con một cơ hội chuộc lỗi có được không?”

Chu Lan hừ lạnh, “Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không với cao nổi đâu!”

“Mẹ! Đây là nói thế nào! Thật làm con xấu hổ quá!” Lòng Tả Thần An hoài nghi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thái độ mẹ vợ lúc trước không phải như thế này nha!

Chu Lan lại không thèm để ý đến anh, chỉ là mắng con của mình, “Có đi hay không?!”

Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An cùng liếc mắt nhìn nhau, ủy ủy khuất khuất tựa lên người Chu Lan nhỏ giọng nói, “Mẹ, con cái gì cũng chưa thu dọn, vội vã như vậy làm gì……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.