Chương trước
Chương sau
Tựa hồ, viện trưởng là đang cân nhắc lúc Kỷ Tử Ngang không có ở đây mà tới tìm cô. . . . . .

Cô cũng không có theo sắp xếp của viện trưởng mà đi ra ngoài, ngược lại vẫn đứng bất động tại chỗ.

"Như thế nào? Còn có lời gì muốn nói?" Bộ dạng viện trưởng giống như một trưởng bối hòa nhã dễ gần.

Cô nhìn tất cả lãnh đạo chung quanh một vòng, những người này cũng làthành viên của tổ bình chọn chức vụ, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa cónói qua một lời, tất cả đều là một mình viện trưởng nói.

Cô cảmthấy chính mình ngày càng trưởng thành, đối mặt với những tình huống như thế này nhưng càng ngày càng tỉnh táo, nếu như là cô ngày trước, nóikhông chừng đã xù lông nhím lên rồi, cái này không thể không nói, là học từ khí chất cùng phong cách xử sự của Thần An, giống như cô bây giờ,chỉ là tỉnh táo nhẹ nhàng cười một tiếng, "Viện trưởng, coi như là tòaán định tội, cũng sẽ cho nghi phạm biện hộ cùng quyền biện minh mìnhtrong sạch, chẳng lẽ tôi ngay cả một câu nói đều không có quyền nói,viện trưởng cứ như vậy định cho tôi một cái tội rồi sao?"

Sắc mặc viện trưởng hơi hơi cứng đờ, nụ cười có chút xấu hổ, "Dĩ nhiên, cô cóthể nói. Mời nói." Trong lòng ông vẫn có chút lo lắng, chẳng lẽ ngườitrong xe này chính là bạn trai của cô? Vậy coi như không dễ giải quyếtrồi. . . . . . Chỉ là, nhiều ảnh chụp như vậy, có ít nhất ba bốn chiếcxe, rõ ràng không phải là cùng một người đàn ông, hơn nữa tin này là docháu gái tố cáo còn nói khẳng định như vậy, huống chi ở bên trong còn có liên quan đến Kỷ Tử Ngang, cho nên sẽ không có vấn đề gì, vì vậy ônglại càng thêm yên tâm.

Hạ Vãn Lộ cũng nhìn chăm chú một ít tấmảnh, trong đó còn có một tấm chụp được bảng số xe, không khỏi âm thầmcười lạnh, nếu như cô là viện trưởng, cô nhất định sẽ đi điều tra trướcmột chút chủ nhân bảng số xe này là ai, chỉ sợ là vì cái lợi nhỏ trướcmắt, khinh thường cô chỉ là một cái y tá nho nhỏ. . . . . .

"Viện trưởng, tôi muốn biết, có thể cho tôi xem đơn tố cáo một chút hay không?" Cô ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi.

Thấy cô trấn định như thế, viện trưởng trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ,chỉ nói, "Dĩ nhiên không thể, đây là đối với người tố cáo bảo vệ danhtính, nếu như công bố ra ngoài, về sau còn ai dám đưa đơn tố cáo nhữngngười có hành vi sai trái nữa chứ?"

"Nhưng, nếu như tố cáo không đúng sự thật thì sao? Đó chính là phỉ báng! Có phải cũng là trái pháp luật hay không?"

Viện trưởng cười ha ha, giữ lại cho cháu gái mình một con đường lui, "Phỉbáng thì nói có vẻ quá nghiêm trọng, chỉ là hướng cấp trên phản ảnh tình huống mà thôi, nói ra mà nghiêm trọng như thế này, còn ai dám nói ra sự thật?"

Viện trưởng này, rõ ràng cho thấy đang che chở cháu gái nhà mình?

Cô cười, được, cô không có cái năng lực khiến lãnh đạo bao che mình, tựnhiên có người có năng lực này! "Viện trưởng, các vị lãnh đạo, tôi không có yêu cầu khác, chỉ yêu cầu thời điểm bệnh viện xử lý chuyện này nêncông bằng không thiên vị, không bao che, có thể không?"

Quangminh chính đáng mà nói, những người lãnh đạo này chắc chắn am hiểu rõnhất, lấy viện trưởng đứng đầu, mọi người đều gật đầu tự xưng là ngườicông chính nhất.

Cô gật đầu, "Tốt, vậy thì xin những vị lãnh đạo này cho tôi một ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại!"

Trước mặt bao người, cô bấm số điện thoại của Thần An, chỉ nói một câu, "Cóngười nói em là tình nhân của anh, cùng Kỷ Tử Ngang “thông đồng”, nênlàm thế nào?"

"Ở đâu?"

"Phòng làm việc của viện trưởng."

"Được! Anh lập tức tới ngay!"

Điện thoại vừa dứt, Hạ Vãn Lộ nhìn xuống thời gian cuộc gọi, chỉ có ba mươi mấy giây.

Ngay sau đó, điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng liền vang lên,viện trưởng có chút do dự, trùng hợp như thế? Cú điện thoại này có liênquan tới cô sao? Chột dạ nhận lấy, giọng nói của đối phương tao nhã lễđộ, "Chú Chu, cháu là Tả Thần An, nghe nói vợ cháu đang ở chỗ củangười?"

"Ơ, là Tiểu Tam. . . . . . Không, là Tam Thiếu sao, không biết cậu nói vợ là. . . . . . ?" Viện trưởng nhìn sang Hạ Vãn Lộ, thếnào cũng cảm thấy không có khả năng. . . . . .

"Chú Chu cứ gọicháu là Tiểu Tam Tử đi! Gọi Tam Thiếu ông nội cháu mà biết nhất định sẽkhông tha cho cháu đâu! Vợ cháu, cô ấy gọi là Hạ Hạ, đang làm y tá tạibệnh viện của chú! Cháu bận quá nên quên nhờ chú Chu chiếu cố cô ấy hơn, Tiểu Tam Tử thất lễ, chú Chu đại nhân đại lượng!"

"Cái này. . . . . . Tam Thiếu làm sao không chịu nói sớm?" Viện trưởng đánh chết cũngkhông nghĩ ra một y tá hợp đồng không có tiếng tăm gì như vậy lại là con dâu Tả gia (gia đình họ Tả),dạo này, người nào có chút quan hệ màkhông gây ồn ào chỉ vì e sợ người khác không biết, Hạ Hạ này cư nhiênkhiêm tốn như vậy?

Tả Thần An cười cười, "Bây giờ không phải đãnói cho chú rồi sao? Cháu đang trên đường tới bệnh viện, cố ý cùng chúChu chịu đòn nhận tội!"

Anh cắn răng nói bốn chữ chịu đòn nhậntội thật sự khoa trương, sau đó liền chấm dứt cuộc gọi. Viện trưởng cầmống nghe, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Ông từ một bác sĩ nho nhỏkhông có danh tiếng gì, có thể leo đến chức vị ngày hôm nay, còn phảinhờ sự yêu mến năm đó của Tả lão gia (ông nội của Thần An) giúp đỡ, vìnịnh bợ Tả gia, không biết phải xuất ra bao nhiêu khuôn mặt tươi cười.Hôm nay, mặc dù Tả lão đã thối lui, nhưng là thuộc hạ của Tả lão trảirộng khắp các ngành, ai dám không cho lão thủ trưởng mặt mũi chứ? Mà bản thân Tả gia ở trong thành phố này cũng là thanh danh hiển hách, mặc dùTả Tư Tuyền vứt bỏ Chính theo Thương (bỏ chính trị làm thương nhân đómọi người),nhưng cùng chính giới liên lạc qua lại là không thể thiếu. . . . . .

Ông cũng sắp về hưu, không muốn đến cuối cùng vẫn là không giữ được. . . . . .

Đối mặt với Hạ Vãn Lộ trước mắt, ông khí thế không khỏi thấp đi một nửa, lần nữa mời cô ngồi xuống, còn tự tay rót trà cho cô.

Cô ngồi thì ngồi rồi, nhưng ly trà kia cũng là không động, trong miệng chỉ nói không dám nhận, viện trưởng càng thêm kinh hoàng, để các vị lãnhđạo khác rời đi trước, ông nghĩ coi như đợi lát nữa mất mặt cũng khôngcần trước mặt nhiều người như vậy. . . . . .

Vậy mà Hạ Vãn Lộ lại nói, "Đừng đi! Tại sao các vị có thể đi vào lúc này chứ? Mới vừa rồikhông phải các vị nói muốn làm việc theo nguyên tắc công bằng chính trực sao? Nếu như lúc này ai cũng rời đi, chỉ còn một mình viện trưởng, nhưthế nào thể hiện dân chủ? Thế nào thể hiện công bằng?"

Vì vậy,mọi người thấy sắc mặt của viện trưởng càng ngày càng kém, còn lộ vẻ tức giận, để cho bọn họ ngồi trở lại, bắt đầu đứng ngồi không yên nhớ lạicuộc điện thoại vừa rồi với Tả Thần An. Tựa hồ lúc Tả Thần An nói chuyện với ông, giọng nói ôn hòa, còn giống như kèm theo ý cười. . . . . .Nhưng là, lại nghe nói Tam Thiếu này tính tình rất là cổ quái, càng tứcgiận càng bình thản. . . . . .

Trong lúc đang rối rắm này, Tả Thần An rốt cuộc đến nơi.

Đi tới phòng làm việc chuyện đầu tiên làm chính là hướng các vị đang ngồihỏi thăm, sau đó trịnh trọng dẫn Hạ Vãn Lộ đứng lên, giới thiệu cho mỗingười, nói xong, đây là vợ anh, ở quý viện đi làm, xin mọi người chămsóc nhiều hơn.

Đang ngồi ở đây cũng không phải ai cũng đều biếtTả Thần An, chỉ là thấy viện trưởng ngày thường ngông cuồng tự đại không xem ai ra gì, đã sắp về hưu còn đối với một người trẻ tuổi như thế nhún nhường, nói như vậy người này lai lịch chắc chắn không nhỏ, một phennhiệt tình khách sáo đi qua, mọi người bắt đầu giả bộ vô tội, giống nhưđối với chuyện này không hay biết chút gì, tất cả đều ném cho việntrưởng.

Lấy gia giáo Tả gia như vậy, ba đứa trẻ của Tả gia cũngkhông phải "Cha tôi là Lý Cường" (ám chỉ người nhà của quan chức chínhphủ, dựa hơi để làm càn.) người như vậy, từ xe của Tả Thần An cũng cóthể thấy được anh khiêm tốn, chỉ là, một khi nóng nảy lên Tả Thần Anchính là một con Tiếu Diện Hổ (một con hổ biết cười),giống như anh hiện tại, vẻ mặt tươi cười một tay cầm tay vợ, một tay đưa hai tờ giấy hônthú bỏ lên trên bàn viện trưởng, "Nghe nói chú Chu muốn kiểm tra giấyhôn thú của cháu cùng vợ? Cháu đã mang đến, chú Chu xem một chút là thật hay giả?"

Viện trưởng làm sao dám nhìn, đẩy giấy hôn thú trở về, cười, "Tam Thiếu nói đùa, thật là nói đùa. . . . . ."

Tả Thần An mỉm cười, "Vậy cháu đã đưa chú Chu kiểm tra rồi?" Ánh mắt của anh rơi vào những tấm hình trên bàn.

Những tấm hình này vốn là sau khi viện trưởng nhận điện thoại liền muốn lấylại, kết quả Hạ Vãn Lộ nhất quyết không đồng ý, nói là vì mục đích côngbằng, những chứng cớ này làm sao có thể lấy lại?

Cho nên Tả Thần An mới có thể nhìn thấy.

Chỉ thấy anh vừa nhìn vừa cười khen ngợi, "Cháu thật đúng là không biếtngười đó đối với xe của cháu cảm thấy hứng thú như vậy, mỗi một chiếc xe đều bị chụp lại. Ừ, đây là xe hôm nay cháu lái, bảng số xe là XXXXXX,chiếc này cũng là của cháu, bảng số xe XXXXXX. . . . . ."

Anhnhanh chóng nói ra mỗi một bảng số xe, sau đó đối với viện trưởng nói,"Chú Chu nhớ cho kĩ? Có thể đến đội cảnh sát giao thông thẩm tra đốichiếu. Lần sau thời gian cháu tới đón vợ không cần phải chụp hình! Chỉlà, quý viện đối với nhân thân trong sạch của vợ cháu chú ý như vậy,cháu vẫn muốn nói lời cảm tạ . . . . . ."

Anh nói chuyện rõ rànglà mỉm cười, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại làm cho người ta không thể nào tự nhiên. . . . . .

Việntrưởng nhất thời không biết nên nói cái gì, Tả Thần An cũng chú ý tớihình chụp Hạ Vãn Lộ cùng Kỷ Tử Ngang, liền cười, "Chú Chu vẫn là đangtrách cứ Tiểu Tam Tử sao? Tiểu Tam Tử cùng Kỷ Tử Ngang trước giờ qua lại thân thiết, cho nên cũng nhờ cậu ấy quan tâm một chút công việc của vợcháu, đây thật là có lỗi?"

"Nào có nào có! Không thể nào!" Việntrưởng vội vàng phủ nhận, không khỏi oán giận cháu gái, làm mình chọcvào một cái đại phiền toái lớn như vậy!

Tả Thần An nếp nhăn trênmặt khi cười càng sâu, "Chú Chu, Tiểu Tam Tử có một thỉnh cầu, khôngbiết chú Chu có thể đáp ứng hay không?"

"Cái này. . . . . ." Không đáp ứng có thể được sao?

"Chú Chu, Tiểu Tam Tử ở trong mắt người có phải là một đứa trẻ ngu ngốc hay không?"

"Không phải, dĩ nhiên không phải. . . . . ."

"Ha ha, tốt lắm. Cháu có muốn ngu ngốc thêm nữa chắc người cũng hiểu hìnhnày là có ý gì, Tả gia có gia phong (giống như nội quy trong gia đình ímn) như thế nào, cả đời ba cháu xem trọng nhất chính là danh dự, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chung quy cũng nên cho người nhà Tả gia một cáicông đạo chứ?" Anh không cần Hạ Vãn Lộ nói cũng biết, cái này chính xáclà do bình chọn chức vụ gây nên.

Viện trưởng cười cười gật đầu,"Đó là đương nhiên. Cái này. . . . . . Tôi đại diện bệnh viện hướng cácngười nhà họ Tả nói lời xin lỗi." Ông thế nào cũng không nguyện ý nói là hướng Hạ Hạ xin lỗi, hướng gia thế Tả gia nói xin lỗi cũng không tínhlà hạ thấp ông chứ. . . . . .

Tả Thần An khôn khéo như thế, saokhông hiểu tâm tư của ông? Thật sự cũng không cưỡng cầu ông, chỉ là cười nói, "Sao dám, Tiểu Tam Tử chính là vãn bối, sao dám tiếp nhận lời xinlỗi của viện trưởng chứ? Hãy để cho người khởi xướng ra ngoài nói xinlỗi, cháu nghĩ, ai là người chụp những hình này, viện trưởng nhất địnhbiết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.