“……” Cô mặt đầy vạch đen, anh nguyện cho cô lại không muốn đâu…… Cô vuốt ve tay anh, “Tả tiên sinh, ngài đây là đang muốn làm gương sao? Được…… Vậy lần sao ngài có nguyện ý cho ta lừa gạt ngài sau đó bồi thường không?”
Thật là tự đào hố chôn mình mà, vừa giận dỗi từ trên người cô đứng dậy, không quên cưng nựng vỗ vỗ mặt cô, “Cái vấn đề này không cần hỏi bảo bối à…… Đứng dậy tắm rửa thay quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài!” Nói xong nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô bò dậy nhất quyết không buông tha gõ cửa phòng tắm, “Anh vẫn chưa trả lời đó? Là…… Lấy tay sao?”
Cô nghe bên trong truyền ra tiếng “Lạch cạch”, đoán chừng là tiếng động của sữa tắm rơi xuống đất đi.
Không nhịn được cười rộ lên, Tả Tam Thiếu bình tĩnh thản nhiên cũng có thời điểm chật vật không chịu nổi sao?
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô nhìn thấy nụ cười trên mặt mình như đang tỏa nắng, cô cảm nhận được như nội tâm đã có thể dễ dàng vui vẻ, sau khi khóc lớn, vui vẻ như thế thật chân thật và trân quý biết bao……
Sáng sớm hôm nay, từ năm năm trước đến nay là thời khắc cô cảm thấy thoải mái nhất, giống như tảng đá nặng trong lòng đã tan biến đi.
Thật ra thì, năm năm ở nơi này, cô mỗi ngày tất cả đều là cười, cười với bệnh nhân, cười với đồng nghiệp, cười với em gái, hướng về Hứa Tiểu Soái cũng là cười, gọi điện thoại trò chuyện với mẹ cũng cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052546/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.