Một đêm đó, Hạ Vãn Lộ cảm thấy mình đã đạt đến tận cùng của hạnh phúc . . . . . .
Anh nắm tay của cô, thừa dịp cô không chú ý đeo chiếc nhẫn kim cương vàotay cô, chính anh cũng đeo lên một chiếc giống vậy, bá đạo không chophép cô gở xuống lần nữa. Anh nói, vốn là nên đeo cho cô vào ban đêm năm năm trước ở giáo đường, đã muộn mất năm năm, hi vọng cô không tráchanh. . . . . .
Anh nói: Heo Con, mặc dù anh không biết năm nămqua đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, anh rất khổ sở, vào lúc em đau khổnhất anh không có bên cạnh em, từ nay về sau, anh sẽ không để cho emphải chịu khổ thêm nữa, sẽ không để cho em khóc thêm lần nào nữa. . . . . .
Anh nói: Heo Con, anh muốn cho em cả thế giới, không có sợhãi, không có gió mưa, không có xấu xa, chỉ có yên tĩnh, chỉ có hạnhphúc, chỉ có thế giới anh và em, tựa như năm năm trước thời khắc pháohoa nở rộ chúng ta đều ở bên nhau, đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy. . . . . .
Anh nói, Heo Con, em phải tin tưởng anh, nhất định phải tin tưởng anh, anh có thể cho em hạnh phúc. . . . . .
Cô là vì lời nói xinh đẹp của anh như vậy mà chìm vào giấc ngủ yên bình,vào lúc ngủ, tay của bọn họ còn đan xen thật chặt, trên mặt của cô, thủy chung treo nụ cười mỉm, trong mộng, cô nhìn thấy bầu trời xanh thẳm,pháo hoa bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052505/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.