Cái gì gọi là yêu một người chỉ cần một phút, nhưng quên một người lại cần đến cả đời? Cô trải nghiệm còn sâu sắc hơn ai.
Có lúc, cô thật sự không rõ, tên nhóc thối mù lòa đó có gì đáng giá để cô nhớ hay sao?
Nhưng mà, ngày này qua ngày khác vẫn không quên được.
Không quên được những điều tốt đẹp của anh, không quên được tính xấu của anh, không quên được sự lệ thuộc vào cô của anh, không quên được bờ môi dịu dàng của anh quấn chặt lấy cô…Giống như lúc này, từ cái trán của cô, đôi mắt của cô rồi đến chóp mũi của cô, cuối cùng rơi xuống môi cô.
Dịu dàng, triền miên.
Trong lúc cô còn chưa kịp xây lên tuyến phòng ngự, trái tim đã bị sự dịu dàng của anh nhấn chìm, cỏ dại lập tức lan tràn…
Đắm chìm, quấn quít, dần dần, giống như có vị ngọt của kẹo toffi từ đầu lưỡi của anh truyền tới.
Cô nghe được một tiếng nổ ‘ầm’ trong đầu mình, lại nghe được tiếng thở dốc nặng nề của anh, còn có tiếng rên rỉ hừ nhẹ.
Cánh tay của anh càng siết chặt, cô bị anh nhấc khỏi mặt đất, tay anh luồn vào trong áo sơ mi, dán vào da thịt của cô, kìm giữ thắt lưng của cô.
Lòng bàn tay nóng hỏi thức tỉnh lí trí của cô, cô tỉnh lại từ mê võng, bắt đầu giãy giụa, bắt đầu phản kháng, bắt đầu nói “Đừng…”
Anh nhịn không được cắn môi của cô, nặng nề hít thở một hơi, rốt cuộc mới buông ra, thở hổn hển, có chút chật vật, giọng nói cũng vì bị đè nén mà hơi thô: “Tắm đi, anh ra ngoài!”
Khi ra ngoài, anh giúp cô đóng cửa lại.
Anh sẽ không ép buộc cô, sẽ không cưỡng chế cô. Đã nhẫn nại năm năm, bây giờ cũng không vội.
Ít nhất cũng có tiến bộ, chẳng phải sao? Tối nay đã dẫn được cô về tới “nhà”, căn nhà được thiết kế theo ý tưởng của anh, còn có hơi thở của cô.
Năm năm cuộc sống của anh, một nửa ở Bắc Kinh, một nửa ở Hàng Châu. Ở Bắc Kinh này, anh chỉ thích ở lại đúng hai nơi, một là khu đại viện của ông nội, ở đó cô từng làm bạn với anh, nơi còn lại chính là ở chỗ này.
Năm năm trước, cô rời đi không một lời từ biệt, không chút tin tức, thậm chí còn vội đến nỗi ngay cả đồ của mình cũng không kịp mang đi. Cho nên, lúc dọn nhà, anh đã gom tất cả rồi chở hết tới đây, quần áo của cô, sách mà cô từng đọc, còn có những vật dụng cô đã dùng qua…
Quần áo của cô treo cùng một chỗ với anh, sách cô đọc qua đặt song song với sách của anh trên giá sách, còn có vật dụng của cô đặt ở mỗi phòng, như vậy, giống như cô và anh vẫn sinh hoạt ở cùng một chỗ, giống như, năm năm trước cô chưa từng rời đi.
Heo nhỏ! Heo nhỏ! Yêu như vậy mà em vẫn không cảm nhận được sao?
Anh ngồi trên thảm, nhìn cánh cửa phòng ngủ đã khép chặt. Khi nào anh mới có thể mở ra cánh cửa lòng cô?
Cô chạy trốn từ trong ngực anh, áo sơ mi bọc trên người cô rơi xuống mặt đất, còn có bộ váy bị xé hư, trong đầu cô hiện lên bóng dáng lúc anh đóng cửa bước ra ngoài, nhếch nhác đến nỗi khiến cô đau lòng.
Có phải, nếu không nhìn thấy, anh cũng đau đớn như vậy không? Năm năm không có cô, anh vẫn làm theo phong sinh thủy khởi*, ca múa mừng cảnh thái bình. Có lẽ, bọn họ thật sự không nên gặp lại.
Không, phải nói là, cô không nên gặp lại ai nữa, dù là anh, hay là Hứa Tiểu Soái.
Cô và họ không phải người cùng một thế giới. Dù là gia đình họ hay là thành kiến xã hội đi nữa cũng không dễ tha thứ cho việc cô xâm nhập vào thế giới bọn họ. Lại nói, cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ là cô bé lọ lem, ngay cả cô cũng không thể để cho bọn họ hi vọng.
Nếu không có cô, Hứa Tiểu Soái sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cùng cô gái tên là Ninh Vũ Khiêm đó kết hôn; nếu không có cô, Thân An sẽ không thống khổ như vậy, cũng sẽ có Như Ý tới yêu anh.
Bọn họ vốn là người ở cùng một tầng lớp. Những cô gái nhận được giáo dục của gia đình sẽ trở thành người con, người vợ xứng đáng, sẽ làm cho sự nghiệp và thể diện của họ thăng hoa, sẽ sinh cho họ những đứa con khỏe mạnh và xinh đẹp, sau đó cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.
Mà cô, cái gì cũng không thể...
Cho nên, Thần An, Thần An, hãy để em đi, quên em, hãy yêu người nên yêu ấy.
Tắm xong, nằm ở trên giường của anh, cô lặng lẽ nghĩ.
Căn phòng này chính là phòng ngủ của anh, không phải phòng cho khách. Cô biết, bởi vì trong đó có mùi vị của anh, hương hoa nhài nhàn nhạt, đó là mùi vị của cô.
Vừa rồi trong phòng tắm, tất cả sữa tắm dầu gội của anh đều có mùi vị này.
Phải thế nào mới có thể nói cho anh biết, đừng cố chấp nữa?
Cả đêm mê loạn.
Nhưng, không biết có phải bởi vì hơi thở của anh không mà cô ngủ được rất an ổn, sáng hôm sau đồng hồ sinh học cũng không linh, không tỉnh lại đúng hạn, nếu không phải là anh gõ cửa, e rằng cô sẽ ngủ luôn thôi.
Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, vẫn là cháo gan heo anh nấu.
“Món này…Lần này mùi vị đã tốt hơn nhiều…” Lời nói của anh lúc này tựa hồ có một chút e lệ, không dám nhìn cô, cúi đầu nói nhỏ.
Cô muốn cười, lại cười không nổi.
Im lặng húp xong cháo anh nấu, anh chở cô đi làm. Thấy cô mặc bộ váy của năm năm trước, chợt cười: “Thì ra, bộ dáng khi em mặc bộ váy này là như vậy.”
Cô hơi ngẩn ra, sau đó hiểu rõ ý tứ của anh.
Cô và anh yêu nhau, vậy mà anh lại chưa từng nhìn thấy được cô. Có lẽ, chỉ trong hồi ức, vô số lần nhìn ngắm những bộ quần áo kia mới tưởng tượng xem khi cô mặc chúng là dáng vẻ gì.
Anh không nhịn được vuốt tóc của cô, cô không cự tuyệt.
Bất quá, đến đoạn đường gần tới bệnh viện, cô bảo anh phải dừng xe, để cô xuống xe một mình đi tới bệnh viện.
Anh hiểu được suy nghĩ của cô, giúp cô cởi dây an toàn ra, thoải mái nói: “Tan việc anh lại tới đón em.”
Cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Không cần!” Cô vội vàng cự tuyệt.
Nét mặt anh trầm xuống.
Cô cúi đầu, lại nhỏ giọng cường điệu: “Thật đấy, không cần…Cám ơn anh vì tối qua đã giúp em.”
“Hạ Vãn Lộ!” Anh không hiểu tại sao cô lại quật cường như vậy, làm cho người ta chán ghét như vậy.
“Thần An!” Cô ngăn lại sự phẫn nộ của anh, trước khi núi lửa của anh còn chưa bộc phát: “Thần An, anh hãy nghe em nói…Đừng nên tới tìm em nữa. Chuyện tối qua anh cũng nhìn thấy rối đấy, Hứa Tiểu Soái có Ninh Vũ Khiêm của anh ấy, anh cũng có Như Ý của anh, mà em, cũng sẽ có người yêu của mình. Chúng ta không phải là người cùng một thế giới, có mối quan hệ với các anh chỉ khiến em trở nên phiền toái. Thần An, hiện tại em sống rất tốt, thật, cuộc sống em muốn chính là như vậy, làm một cô gái bình thường, lấy một người chồng bình thường, một gia đình bình thường. Cho nên, hãy để em đi, được không? Hãy đi tìm hạnh phúc đích thực của mình.”
Bàn tay cầm lái của anh chợt nổi gân xanh: “Hạnh phúc? Tại sao năm năm trước em lại không nói rõ cho anh biết, em không phải hạnh phúc của anh? Tại sao lại tới quyến rũ anh?”
Quyến rũ…
Là cô chủ động quyến rũ anh.
Cô thở dài: “Được rồi, năm năm trước em đã sai lầm, bây giờ chúng ta tỉnh ngộ, cũng đừng tái phạm sai lầm ấy nữa, được không?”
“Anh nói không được đấy?” Mặt anh ghé sát vào cô: “Hạ Vãn Lộ, anh không phải là Hứa Tiểu Soái, tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự tối qua xảy ra, em sợ cái gì? Em không phải sợ gì cả!”
Cô cúi thấp đầu, nói nhỏ: “Em không sợ gì cả, chỉ là không muốn có quan hệ với bất cứ người nào trong số các anh.”
“Vậy sao?” Sự tức giận lan tràn trong ánh mắt anh. Cả thế giới đều biết Tả Thần An anh gặp chuyện cũng không xao động, nhưng lại không biết chỉ có người phụ nữ này mới dễ dàng khơi dậy lửa giận của anh: “Hạ Vãn Lộ, sự kiên nhẫn của anh có hạn, đừng ép anh đến mức không từ thủ đoạn nào.”
A, trước nay anh đều như vậy, cậu ấm cao cao tại thượng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cho dù là muốn ánh trăng trên trời cũng phải bắc thang hái xuống.
Chỉ là, cực khổ như vậy sao?”
Cô khẽ cười một tiếng: “Tùy anh, nếu anh thật sự muốn em hận anh.”
Nói xong, mở cửa xuống xe, tà váy màu lam nhạt lướt qua tạo thành một vòng cung đẹp đẽ.
Anh mở cửa sổ xe, dõi theo bóng lưng của cô rời đi, sâu trong ánh mắt có chứa nhàn nhạt ưu thương.
Lại không nhịn được, khởi động xe, chầm chậm lái theo cô.
Hạ Vãn Lộ biết anh đi theo, cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Ở cửa chính bệnh viện lại nghe được có người gọi cô: “Hạ Hạ!”
Cô ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Bành Đại.
“Chủ nhiệm Bành!” Cô cười chào hỏi.
“Trực ca sáng sao?” Bành Đại hỏi, phía sau gọng kính, đôi mắt hẹp dài rất ôn nhu.
“Đúng vậy.”
Hai người gặp mặt, vai kề vai đi về phía bệnh viện. “Đúng rồi, tối nay có thời gian rảnh không? Bạn tôi có một cặp vé xem phim, tôi vừa trở về, cũng chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây nên không tìm được bạn đi cùng. Nếu cô có thời gian…” Bành Đại nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Hạ Vãn Lộ cười thầm, tình huống điển hình, lý do mời hẹn hò sứt sẹo.
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý đó, chỉ là…Coi như là bạn bình thường đi, cùng nhau xem phim….” Nét mặt của Bành Đại khẽ ửng hồng.
Cô suy nghĩ một lát: “Ừ, có thời gian.”
“Hay quá! Vậy tan việc chúng ta cùng đi nhé, tiện thể cùng ăn cơm?”
Cô gật đầu: “Được.”
Đúng vậy, cô là người phụ nữ bình thường, muốn một đoạn tình cảm bình thường, một người chồng bình thường, một gia đình bình thường.
Như vậy, bắt đầu từ hôm nay…
Cô không để ý, trong chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện, có một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô và Bành Đại càng lúc càng xa.
____________
*Phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đi đến đâu thì mọi vật đâm chồi nảy lộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]