Sau khi Hứa Tiểu Soái theo cô đến siêu thị mua xong đồ ăn thì có người gọi điện thoại tới, nói là một người anh em đã lâu không gặp mới về Bắc Kinh nên gọi anh qua tụ họp.
Anh không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng, trước khi đi còn không quên dặn lại cô, nhất định phải nấu luôn con cá mới mua ngày hôm nay để ăn, không được phép để lại trong tủ lạnh.
Lại nói, người hiểu cô thật không ai bằng Hứa Tiểu Soái. Lần này anh phải đi, cô thật sự có ý định đó.
Anh gõ cái ót của cô: “Ngày mai anh sẽ tới kiểm tra, nếu như phát hiện nó vẫn nằm đó, em cứ chờ anh đòi em bồi lại bằng một bữa tiệc triều đình Hán Thanh* đi. Khiến em bán mình cũng không đủ đài thọ đấy.”
Cô liếc trắng anh, tại sao? Giá trị con người cô chẳng lẽ còn kém hơn một bàn tiệc triều đình Hán Thanh?
Thấy cô quắc mắt trừng mi, anh buồn cười xoa tóc của cô: “Nhưng mà, bán cho anh lại là chuyện khác, nhất định có thể bán được giá hời! Đi thôi! Em phải ngoan ngoãn đấy!”
Cả thế giới chỉ có Hứa Tiểu Soái có thể cười nhạo cô nghèo khó mà cô lại không làm cô để ý, điểm này ngay cả Thần An cũng không thể. Bởi vì quá yêu, quá để ý cho nên ngược lại càng nhạy cảm hơn, ngay cả lòng tự ái cũng càng mạnh.
Cô nhìn theo bóng dáng rời đi của Hứa Tiểu Soái mỉm cười, xoay người đi về hướng tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052472/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.