Nhìn không đủ…
Bảo anh làm sao có thể nhìn đủ…
Yêu suốt năm năm, nhớ cô suốt năm năm nhưng lại chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của cô. Trong năm năm, anh dựa vào kí ức trống rỗng để sống qua ngày, nhớ đến sự ấm áp mà cô mang lại cho anh, nhớ đến dung mạo mà anh tưởng tượng, nhớ đến sâu nặng, tim, mơ hồ cảm thấy nhói đau.
Giờ đây, cô chân thực đứng trước mặt anh, bảo anh làm sao có thể dời mắt được? Muốn anh phải nhìn kỹ thế nào mới có thể bù lại nỗi nhớ của năm năm?
Mỗi cái nhăn mày, giận dữ, mỗi cái cúi đầu, há miệng của cô trong mắt anh đều là phong tình, dù cô có nổi giận đùng đùng, với anh, đó vẫn là phong cảnh tuyệt vời nhất, chỉ cần cô không trốn chạy, cứ như vậy ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Trán cô đã thấm đẫm mồ hôi, anh giơ tay giúp cô lau sạch.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, thật ra thì, cô vẫn không thoải mái, thật sự muốn nôn.
“Vậy đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cô nghĩ rằng anh sẽ nói, vậy thì về thôi…Cô nói hay lắm còn đến bệnh viện làm cái gì? “Không cần…” Cô không muốn làm anh lo lắng.
“Có thể đi được không?” Anh căn bản không để ý sự kháng cự của cô.
“Tôi nói không đi! Thân là y tá nên tôi hiểu rõ…”
“Hay là để tôi ôm cô đi vậy nhé.”
“…Tôi có thể tự đi…” Hình như không có lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052464/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.