Cô không biết tại sao tối nay thần kinh của anh lại không bình thường mà chạy tới chỗ này, chẳng lẽ là vì biết cô đã đoán được anh đang giả bệnh sao? Chắc chắn là như vậy rồi, Kỷ Tử Ngang nhất định đã nói cho anh biết ngay. Nhưng mà, cô còn chưa đi chấn vấn anh tại sao lại giả vờ bệnh tật để lừa gạt cô, anh lấy quyền gì tới đây để chất vấn cô?
“Anh Tả! Cầu xin anh! Tôi đúng là y tá, nhưng y tá cũng là người, cũng muốn được nghỉ ngơi, tôi không phải là máy móc. Chăm sóc anh đã nhiều ngày, tôi mệt mỏi muốn chết, viện trưởng Kỷ cũng đã phê chuẩn để tôi nghỉ phép rồi, anh để yên cho tôi nghỉ ngơi một chút đi.” Giọng điệu của cô rất thành khẩn, như vậy có được coi là cầu xin không?
Không khí nhất thời yên lặng, sau đó, giọng nói trầm tình của anh lại cất lên: “Chăm sóc tôi mệt lắm sao? Mệt đến chết sao? Cho nên, cô liền chạy trốn, có phải không?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, anh đang nói gì đây? Đang nói về chuyện hôm nay, hay là chuyện của năm năm trước?
“Tôi…không hiểu anh đang nói gì…Tôi chỉ là…Nghỉ phép mà thôi…Hơn nữa tôi là y tá…Chăm sóc anh là phải như vậy.” Cô cà lăm, lại vờ như không biết gì.
Anh biết cô là ai rồi…
Nếu đã không năm chắc được trăm phần trăm thì cũng chỉ là nghi ngờ vô căn cứ.
Nhưng mà, nếu anh không nói ra, cô cũng sẽ không thừa nhận, không, phải nói là, dù anh có phát hiện ra thì cô tuyệt đối cũng không thừa nhận, đánh chết cũng không thừa nhận.
Cô không thể thừa nhận được.
Ánh mắt của anh vốn mềm mại sau khi nghe được lời nói của cô lập tức trở nên nguội lạnh, “Nghe không hiểu sao?”
Cô hơi chột dạ, “Đúng vậy…Nghe không hiểu.”
Ánh mắt của anh lập tức rơi vào mấy củ khoai lang nướng đặt trên khay trà, “Cô nói không có gì ăn, vậy những thứ này là cái gì?”
“Cái này…Là một người bạn tặng cho tôi…Không phải là thứ mà những người có tiền như các anh có thể ăn được.” Cô bị ánh mắt hung hãn của anh dọa sợ, không tự chủ mà lùi về sai hai bước.
“Bạn bè thế nào? Nếu tôi nhớ không lầm, túi khoai lang này là của một bà cụ bán ở gần đại viện bên kia.” Anh cũng theo cô bước lại gần hai bước.
“…Anh quản quá nhiều rồi! Chúng ta lại không quen biết.” Cô bất mãn đáp lại, chết vẫn còn cố cãi.
Anh chọt cười lạnh, ánh mắt rét lạnh thấu xương, “Không quen biết? Chúng ta không quen biết? Cô nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi lại nói là không quen biết? Muốn thế nào mới được coi là quen thuộc, cô nói đi!”
“Anh Tả…Tôi là y tá…Chuyện chăm sóc anh ở bệnh viện là là anh yêu cầu…Hơn nữa, trong mắt y tá chúng tôi, dù có nhìn thấy cũng chỉ là vì phải giúp đỡ bệnh nhân, suy nghĩ của anh làm ơn trong sạch một chút.” Cô tiếp tục giả ngu.
Anh cực kỳ tức giận, từ vẻ mặt cứng ngắc của anh thậm chí có thể nhận ra anh đang cắn chặt quai hàm. Anh đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Cô đừng có ép tôi!”
Rõ ràng anh mới là người ép tôi. Cô khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên lại nghe được một câu làm cô thiếu chút nữa bạo phát, “Cởi quần áo!”
Cô hoàn toàn bị anh dọa sợ, theo bản năng nắm chặt cổ áo của mình, bảo vệ bản thân, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thấy bộ dáng của cô như vậy, đôi mắt của anh trở nên sắc bén, lóe ra một tia khác thường, tiếp tục bước đến gần cô một bước, sau đó, đột nhiên đưa tay sờ soạng sau gáy của cô, kéo một cái đã ôm trọn cô vào trong ngực.
Cô chỉ cảm thấy có một sức lực rất lớn kéo cô ập tới lồng ngực của anh, còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì môi đã bị ngăn lại.
Anh ôm cô quá chặt, chặt đến nỗi cô muốn động một tí cũng không được.
Nụ hôn của anh vừa ngang ngược vừa mang theo sự bá đạo, cánh môi khô khốc chậm chạp cọ xát ở môi cô, thậm chí làm cô cảm thấy đau đớn. Râu của anh lại cọ xát qua lại trên da mặt cô khiến cô vừa nóng vừa đau, chân mày cũng nhíu chặt.
Không thể thoát ra được, cũng không động đậy được, toàn thân của cô cứng đờ mặc anh hết ôm rồi lại hôn. Loại cảm giác này quen thuộc mà cũng cực kỳ xa lạ, quen thuộc là bởi vì hơi thở của anh giống hệt hơi thở đã xâm nhập vào trong cốt tủy của cô từ năm năm trước, gợi lên kí ức xa xôi, từ từ, từng chút từng chút hiện lên lại; mà xa lạ, là bởi vì sự thô bạo của anh, cô chưa bao giờ trải nghiệm qua sự thô bạo như vậy, anh trong trí nhớ của cô chính là một người đàn ông rất đỗi dịu dàng.
Như bây giờ, căn bản không phải là hôn mà là cắn nuốt, là cắn nuốt…
Anh dường như muốn đem cô cắn xuống từng ngụm, sau đó nuốt vào trong bụng mình. Thỉnh thoảng, hàm răng của anh sẽ miết qua cánh môi của cô, vừa đau vừa nóng.
Cô không lên tiếng, để mặc anh cắn, để mặc anh hôn. Cho đến khi nụ hôn của anh rời khỏi môi cô, từ từ di chuyển xuống dưới, rơi vào càn cổ cô, vẫn ngậm nuốt, gặm cắn như vậy. Cho đến khi bàn tay của anh ở sau gáy cô bắt đầu từ từ hoạt động, vuốt ve, cô mới bắt đầu kinh hãi, dùng sức đẩy anh ra.
Không, cô không thể để anh sờ đến cái sẹo đó!
Giọng nói thanh đạm vào năm năm trước của anh lại vang vọng một cách rõ nét trong đầu cô, “Thật sự có một vết sẹo này…Coi như đó là một ký hiệu.”
Hôm đó anh tự nhiên nói như vậy, hiện tại đã thành sự thật rồi sao? Vết sẹo này thực sự có thể trở thành chứng cứ.
“Buông tôi ra! Cái kẻ lưu manh này!” Cô đẩy ra không được, lại bắt đầu lớn giọng nói năng lộn xộn.
Tay của anh đã chạm đến vết sẹo, ngón tay chà xát vuốt ve qua lại ở chỗ đó, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay đang cọ xát của anh, mà tay kia của anh lại ôm chặt hơn, nụ hôn cũng dời lại trên môi, lúc đầu có hơi thô bạo, sau đó chuyển sang dịu dàng.
Sự dịu dàng của anh chính là thuốc độc mà cô không thể nào kháng cự được.
Sự quen thuộc này, cảm giác mơ mơ màng màng đang dần bao phủ cô, mặc dù không đáp lại nụ hôn của anh nhưng cũng không hề chống cự nữa, thân thể cứng ngắc cũng từ từ buông lỏng, mềm nhũn lại trong ngực anh.
Cô không đủ hơi sức để đứng thẳng nữa, cùng anh rơi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, hơi thở nóng rực của anh phả lên cổ cô, cánh tay ôm chặt cơ thể cô, cô cảm thấy xương sườn của cô cũng muốn bị gãy rồi nhưng vẫn không thể lên tiếng. Có lẽ, chính cô cũng không ý thức được, trong tiềm thức của cô thật ra cũng hy vọng có thể được cùng anh gắn bó chặt chẽ như vậy.
“Em biết cuộc sống của anh trải qua thế nào không? Em biết anh nhớ em nhiều thế nào không?” Giọng nói rầu rĩ lại hơi nghẹn ngào của anh truyền tới từ cổ cô.
Cô kinh ngạc, giống như gặp phải sét đánh, hồi lâu mới kịp phản ứng lại, há hốc mồm, “Anh Tả, không phải anh nhận nhầm người chứ? Tôi không phải là Như Ý.”
Có thể hai chữ “Như Ý” này kích thích được anh, khiến anh lập tức ngẩng đầu lên. Cô không biết có phải mình bị hoa mắt không, trong một giây ngắn ngủi, cô nhìn thấy trong mắt của anh có gì đó long lanh giống như là nước mắt khẽ chớp động.
Giờ khắc này, anh thật sự bi thương?
Cô rất muốn được giống như ngày trước, đưa tay bưng lấy mặt anh như nâng lên một vạt quý ưu thương. Nhưng mà, cô không dám, cũng không thể làm, chỉ có thể buông tay nắm chặt quả đấm của mình.
Ánh sáng long lanh trong mắt của anh thoáng chốc đã không còn đâu nữa, chỉ thấy hốc mắt hơi ửng đỏ, giọng nói tràn đầy giễu cợt: “Nhận nhầm người? Được lắm, nhận nhầm người…”
Anh đứng dậy, lại kéo cô lên, lập tức nắm lấy cổ áo khoác của cô cởi xuống từ phía sau, áo khoác nhanh chóng được cởi ra, chỉ còn dư lại chiếc áo ngủ mỏng manh dính trên người. Cô theo bản năng che lại cổ áo, lại bị anh kéo tay bỏ ra, cũng không cần cởi mà trực tiếp nắm lấy cổ áo của cô xé một cái, áo ngủ lập tức rách ra, mắc lại trên người, thấy được ở bên trong cũng không mặc gì.
Trong nháy mắt mặt cô đỏ ửng, đôi tay lần lượt đưa lên che lại vị trí quan trọng ở trước ngực, vừa thẹn vừa cáu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thế này tôi thật sự có chứng cứ kiện anh tội khiếm nhã rồi.”
Anh đã sớm bị chọc giận, nghe được lời nói của cô càng thêm tức giận, “Kiện tôi tội khiếm nhã? Năm năm trước bị người ta khiếm nhã tôi biết tìm ai để kiện đây?”
Cô một tay che ngực một tay kéo lại áo ngủ mới bị xé, “Tôi…Thật không hiểu anh đang nói gì...”
“Vẫn không hiểu sao? Vẫn không hiểu sao?” Anh dường như đã nổi cơn thịnh nộ, hất tóc của cô, dùng sức đem đầu cô nhấn về phía trước một cái, cả tấm lưng trơn bóng bại lộ trước mặt anh.
Ở giữa phần cổ và phần lưng có một vết sẹo chói mắt.
Lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy được vết sẹo này, lại giật mình như vậy.
Anh xoay người cô lại, cúi đầu hôn xuống, “Vẫn không hiểu phải không? Còn dám giả bộ với tôi phải không? Nói cho tôi biết, vết sẹo này sao lại có được?”
Miệng lưỡi khô khốc mà ấm áp hôn lên vết sẹo của cô, chính xác không nhầm, không cần phải giống như trước đây, muốn hôn lên vết sẹo của cô cũng phải vuốt ve sờ thử. Bất luận là hôn thế nào cũng làm cô hỏng mất.
Cảm giác tê tê dại dại này, từ ngực bò lên, mỗi lúc một cao hơn. Cô cắn cắn cánh môi, ngẩng đầu lên, cưỡng ép thân thể của mình chống lại cảm giác này, tiếp tục chống lại kịch liệt tới cùng, “Cái đó à…Khi còn bé…Bị gạch đập vào…Vài chục năm rồi…Tôi cũng quên mất…”
Nụ hôn của anh đột nhiên dừng lại.
Tay của anh cũng buông lỏng cánh tay của cô.
Cô giống như một con búp bê, lại bị anh lật lại đối mặt với mình, đem áo khoác ném lại trên người cô để ngăn trở cảnh xuân bị lộ.
Sắc mặt của anh giống như mây đen cuồn cuộn, “Gạch đập vào? Sao không đập hư đầu óc của cô luôn?”
Anh lại trở về là Tả tam thiếu tính tình thối tha, hơn nửa đêm còn giận dữ rống cô.
Cô để mặc anh rống, chỉ cần anh rống xong rồi sẽ rời đi, rời khỏi phòng này, rời khỏi cuộc sống của cô.
Anh dùng ngón tay nắm chặt cằm của cô, ép cô nhìn thẳng anh, “Năm năm rồi! Tôi thật sự không thể giải thích được rốt cuộc là tại sao? Không phải đã nói dù cho khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó cũng không rời sao? Không nghĩ tới, năm năm sau, cho đến tận bây giờ tôi càng không hiểu rõ. Hiện tại, mắt của tôi cũng không bị mù, lại giàu sang quyền quý, chẳng lẽ cô còn không hài lòng? Hay là, chỉ có tôi còn nghĩ đến cuộc sống ở năm năm trước, mà cô cái người xấu xa này đã quên hết mọi chuyện?”
Anh nhắc lại cái từ ‘giàu sang quyền quý’ này một lần nữa, nhưng mà, không buồn cười một chút nào, thật đấy!
Cô nghe tiếng nước mắt của mình chảy ngược trong lòng. Sự đau đớn này giống như cắt, nhưng chỉ là ở trong lòng, đối diện với anh, cô lại bình tĩnh như nước, “Anh tả, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, anh nhận nhầm người…”
“Nhận nhầm người?” Anh lại cười khổ, ánh mắt quét qua nửa người trên trần trụi của cô, “Tôi thật sự đã nhận nhầm người sao? Cô Hạ thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, chắc là có thể tùy tiện để cho người khác tới gần rồi lại tùy tiện để cho người ta cởi quần áo?”
Môi cô giật giật, không giải thích gì. Có lẽ, im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Đối mặt với sự bướng bỉnh và ngoan cố của cô, anh rốt cuộc buông lỏng bàn tay, chiếc cằm của cô hơi nhọn lên, dấu tay ửng đỏ.
Rốt cuộc anh cũng phải đầu hàng, lựa chọn từ bỏ, đứng lên, hơi nản lòng gật gật đầu, “Được…Nhận nhầm người…Thật xin lỗi…Nhận nhầm người…Cô Hạ, tôi chỉ tới đây để trả di động lại cho cô…Hẹn gặp lại.”
Anh đặt di động của cô xuống, cất bước rời đi, chiếc áo khoác lướt qua mặt cô mang theo hơi thở của anh, sợi bông vải của áo khoác quét qua mặt, rõ ràng rất nhẹ rất mềm nhưng cô lại cảm thấy rất đau, đau tận trong lòng.
Cửa bị mở ra rồi đóng lại một cách nặng nề. Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân của anh đang từng bước xuống lầu, từ từ xa dần, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm có vẻ cô đơn.
Tự dưng, cô lại nhớ tới câu nói hôm nay của bà cụ: Anh rât cô độc…
Trong nháy mắt, nước mắt của cô đã rớt xuống như mưa.
Ban đêm, trời đột nhiên trở lạnh, cô co rúc, vùi mình vào góc ghế sa lon. Đây là thói quen của cô. Mùa đông ở phương nam, buổi tối đi ngủ lạnh tới mức chân cũng không dám duỗi thẳng nên chỉ có thể cuộn tròn, cứ như làm vậy mới có thể giữ lại độ ấm cơ thể của mình không để cho cái lạnh thấu xương ở bên ngoài hút mất đi. Lâu dần, cô đã dưỡng thành thói quen, lúc cảm thấy lạnh lẽo sẽ tự động cuộn tròn cơ thể lại.
Sau này có Thần An, có tình yêu, có lần đầu tiên của bọn họ, thậm chí còn rất nhiều lần sau đó, cô đã có ấm áp, không cần lo lắng lúc duỗi chân ra sẽ chạm phải hơi lạnh ở bên ngoài. Thể chất của anh là tính hàn, cô cũng vậy, nhưng lúc hai người dựa vào nhau lại chỉ có sự ấm áp.
Nhưng mà, hiện thực tàn nhẫn đã nói cho cô biết, loại ấm áp này không thể mê luyến, nếu không, một ngày kia bị mất đi sẽ cảm nhận được cái lạnh còn tàn khốc hơn cả trước kia. Giống như cô hiện giờ, rõ ràng đang là mùa hoa hòe rụng, sao lại cảm thấy lạnh đến nỗi trái tim của cô cũng băng giá?
Cô kéo kéo chiếc chăn mỏng ở trên ghế sa lon, bọc lại cơ thể của mình, mãi cho đến khi trời sáng, tiếng đồng hồ báo thức của chiếc điện thoại di động vang lên.
Cô máy móc đem điện thoại di động cầm lên, tắt chuông báo thức. Người không đi làm còn phải đặt báo thức làm gì?
Nhưng, lúc vô tình nhìn lướt qua màn hình di động của mình thì đột nhiên chấn động, màn hình chờ di động của cô đã bị đổi từ lúc nào? Đổi thành hình của Tả Thần An. Trong hình đó, anh dường như đang muốn nói điều gì, khẩu âm được phát ra, cô lấy tay sờ lên màn hình, lật tới tấm thứ hai, lại là hình của anh, vẫn đang nói một điều gì đó, nhưng mà khẩu âm lúc này đã đổi. Tất cả bốn tấm đều như vậy, khẩu âm ở mỗi tấm cũng khác nhau.
Trong lòng cô khẽ động, mở danh bạ điện thoại ra. Vô cùng bắt mắt, trong nhóm danh bạ với chữ cái B đã có thêm một dãy số mới, chủ nhân của dãy số được lưu với cái tên là ‘Bảo bối’.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]