Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hồi đó, cô vì bữa sáng của anh mà bị giày vò một trận đến chết đi sống lại, cô chỉ có thể thở dài: “Tôi đi mua vậy!”
Quả thật, cô mới là người bị ăn đến sít sao đấy.
Bề ngoài trông cô có vẻ hung hãn mà chiếm ưu thế nhưng trên thực tế mỗi lần ở trước mặt Tả Thần An, cô mới là người thua thiệt nhất. Mỗi một vẻ mặt, một ánh mắt, một câu nói, thậm chí không cần phải làm gì mà chỉ cần ba chữ “Tả Thần An” cũng đủ khiến cô xông vào nơi nước sôi lửa bỏng chẳng oán chẳng than rồi.
Sau khi đổi lại bình thuốc xong, ước chừng cả bình lớn này ít nhất cũng phải truyền mất ba giờ, cô mới ra khỏi phòng bệnh để mua quần lót giúp anh.
Trong bệnh viện có căn tin bán đồ lặt vặt, trong đó cái gì cũng bán. Cô chọn hai hộp quần lót màu trắng, giá cũng không đắt, chất liệu cotton thuần túy, cảm giác rất mềm mại.
Trong đầu cô vẫn lo lắng cho anh, sợ anh ở lại phòng bệnh lúc cần cái gì lại không có người giúp nên phải chạy bộ quay trở về phòng bệnh.
Cũng may là anh ngoan ngoãn nằm đó, cũng không ngủ. Thấy cô trở lại, đôi mắt đen thẫm chợt gợn sóng lăn tăn, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào hộp quần lót ở tay cô, giống như có thể thấy được màu sắc chiếc quần lót ở bên trong, “Sao lại mua màu trắng?”
Sao lại mua màu trắng? Tại sao?
Cô ấm đầu nên mới bị chập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052443/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.