Cặp mắt của Tiểu Lâm trợn to, đờ ra, vừa nói vừa xoay người lại: “Viện trưởng Kỷ, tôi sai rồi. Tôi không nói gì, cũng không nhìn thấy gì hết.”
Nhưng mà, lúc cô quay đầu lại cũng không phát hiện thấy bất kỳ cái gì. Lấy đâu ra viện trưởng chứ.
Hạ Vãn Lộ bật cười một tiếng rồi bưng khay thuốc đi vào phòng bệnh.
Kỷ Tử Ngang vẫn còn ở trong phòng bệnh, thấy cô tới liền đứng dậy nói: “Tôi còn có chuyện phải đi trước, cậu Tả đành phiền cô rồi, dù sao hai người cũng quen biết.”
Đợi đợi đợi đã…Cô và anh quen biết từ lúc nào? Sao Kỷ Tử Ngang lại biết cô và anh từng quen biết?
“Viện trưởng Kỷ, tôi và anh ấy thực sự không quen.”
Kỷ Tử Ngang vội cười một tiếng, “Y tá trong khoa cô với cậu ta là quen thuộc nhất, không phải cô còn ở nhà cậu ấy mấy ngày sao?
Thì ra nói quen biết là chỉ việc này.
Dọa cô giật mình.
“Viện trưởng Kỳ, chúng tôi sắp tan tầm rồi.” Cô phải nhắc đến vẫn đề này, chẳng lẽ Kỷ Tử Ngang lại muốn để cô làm bảo mẫu?
“Ưmh…Làm thêm giờ đi! Hình như người nhà cậu ấy đều không có ở nhà, cậu ấy cũng không muốn báo cho người nhà để bọn họ lo lắng. Chỉ là bệnh nhỏ thôi, quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng không tệ lắm, cứ coi như là giúp đỡ bạn bè, cô ở lại đây chăm sóc một chút cho đến khi giường 19 có bệnh nhân tới là được.”
Hạ Vãn Lộ im lặng nhìn trời, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052437/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.