Trong phòng tối đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ. Nhờ có ánh đèn chiếu sáng ở hành lang, sau khi thích ứng được với sự thay đổi của ánh sáng cô mới nhìn rõ, Tả Thần An căn bản không nằm ở trên giường mà đang đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng bên ngoài.
Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Dáng vẻ cô độc, lặng lẽ mà thê lương.
Ngoài cửa sổ, giữa bầu trời tối đen như mực là mặt trăng tròn vành vạnh.
Cô nghĩ tới hình ảnh một con sói hoang đang gầm rú dưới ánh trăng.
Đối với loài sói hoang này, cảm giác của cô không phải là sợ hãi mà là kính sợ. Nghe nói, loài động vật này kiêu ngạo nhưng cũng cực kỳ cô độc, suốt đời cũng chỉ cô đơn một mình.
Mỗi lần xem ti vi hoặc nhìn tranh ảnh thấy những con thú hoang đứng trên đỉnh vách đá, ngửa mặt lên trời gầm rú dưới ánh trăng, cô tự hỏi trong tiếng rên rỉ thê lương ấy là tâm trạng bi thương cỡ nào? Tiếng gầm rú thực sự rung động đến tận tâm can, tất cả những hình ảnh ấy đã cảm hóa cô, làm cô suy nghĩ miên man, cảm động không dứt.
Mà đêm nay, khi nhìn thấy hình ảnh của anh trong căn phòng này, cô lại liên tưởng đến cảm giác của mình lúc đó.
Sói hoang và anh ở trước mặt cô bây giờ có cùng một sự cô độc, cùng một sự thê lương. Liệu có phải cả hai cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052424/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.