Ở cạnh Tả Thần An tuyệt đối chính là một cơn ác mộng, nếu như không đủ năng lực chịu đựng thì tuyệt đối không thể tiếp tục kiên trì.
Ngày đầu tiên cô trông chừng anh, hai người cứ nhìn nhau chẳng nói lời nào. cô và anh có thể có đề tài chung nào được chứ? Chỉ là, hai người cứ ngồi như vậy không nói được một câu lại không cảm thấy thực khó chịu sao? Nếu ngồi cả ngày như vậy thì cái mông cũng bị ê rồi nha.
cô cảm thấy cuộc sống thế này thật quá bức bối, lấy điện thoại di động ra chơi.
Tiếng tút tút của điện thoại di động chọc giận Tả Tam thiếu, khiến anh bắt đầu nổi giận. “Mau cất cái điện thoại di động rách nát của cô lại cho tôi.”
cô làm mặt quỷ với anh, bệnh viện có quy định để cho bệnh nhân được an tĩnh, không quấy rầy họ nghỉ ngơi, cô nhịn, tự mình kiểm điểm, sau đó đổi sang đọc sách chuyên ngành.
Chẳng lẽ tiếng lật sách cũng có thể ảnh hưởng đến Tả Tam thiếu nghỉ ngơi? Qủa nhiên lại trừng cái mặt lạnh rống giận, “không cho phép đọc sách.”
cô giật mình, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Chẳng lẽ muốn cô ngồi bên cạnh anh cùng anh ngẩn người suốt 24 giờ một ngày?
Có phải quá nhàm chán rồi không? sẽ buồn bực chết người đó.
“Tôi không muốn để cô làm gì đấy!” Anh khó chịu bực bội.
“Tả 18, anh thật là quá đáng! Lại nói, anh cứ nằm đấy không nói câu nào, từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052419/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.