Tiêu Y Đình không cho là thế phản bác: “Lão Đại, Hạ Hạ tiểu thư còn chưa lên tiếng, cậu ở đây lo vớ vẩn cái gì?” Nói xong lại chĩa mũi dùi về phía Tả Thần An: “Lão Tam, nói đi, cậu chọn cách nào?”
Cả không gian lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tả Thần An, đây chính là một màn kịch hay khó gặp…
Tả Thần An thế nhưng vẫn như cũ ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, vẻ suy ngẫm, hỏi lại cô: “Cô nói…Tôi nên chọn thế nào?”
Một câu nói ra, hai cô gái đồng thời thay đổi sắc mặt, một là cô Hạ Vãn Lộ, một còn lại là Kiều Á.
“Tả thiếu.”
Kiều Á vừa muốn mở miệng đã bị Tả Thần An ra hiệu cắt đứt, đồng thời ngón tay rất khí phách chỉ thẳng vào Hạ Vãn Lộ: “Tôi hỏi cô ấy!”
Hạ Vãn Lộ trong lòng lại run lên, nâng mắt lén nhìn anh, lại thấy anh ngông nghênh ngồi đó, giống như đại thiếu gia tính tình gàn dở của năm năm trước.
Năm năm trước cô làm thế nào đối phó được anh? Cô nhớ lại cảm giác của năm năm trước.
Đúng rồi…lấy cường quyền chế ngự ác bá!
Cô hít một hơi, cố gắng lấy hết dũng khí, giọng nói điềm tĩnh mà trong trẻo phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Biết, để tôi chọn!”
Nói xong, cô bình tĩnh bước tới bên cạnh anh, yên lặng đứng đó mấy giây. Trong lúc mọi người đều cho rằng cô đang chờ đợi Tả Thần An hôn mình, cô đột nhiên cầm lên một bình rượu, mở nút bình sau đó ngửa cổ uống vào.
Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng hít khí, còn cô, lau đi giọt rượu còn sót lại nơi khóe miệng, úp ngược bình rượu, bên trong không còn một giọt nào.
Cô nhìn anh, nặng nề đặt bình rượu lên bàn, sau đó cầm bình thứ hai lên, lại đến bình thứ ba…
Trong suốt quá trình uống rượu, cô vẫn nhìn anh không chớp mắt. Cô nhớ tới thật lâu trước kia, cô vì đau lòng anh, cũng đoạt đi bình rượu của anh như vậy, cô ừng ực uống rượu trước mặt anh, khi đó, anh đau lòng vì cô, vậy hiện tại thì thế nào?
Cô nhắm mắt lại, uống cạn bình rượu cuối cùng, một giọt rượu uốn lượn từ khóe miệng rớt xuống.
Cô tiện tay đem bình rượu ném sang một bên, đờ đẫn nhìn sang Tiêu Y Đình: “Như vậy được chưa?”
“Nhưng…theo…” Tiêu Y Đình nhất thời cũng bị cô làm cho ngây người, lời nói có phần lộn xộn.
Bên trong cũng không có người nói chuyện, dường như tất cả mọi người đều bị hành động của cô dọa sợ.
Cô cười lạnh, nhấc chân chuẩn bị rời đi, bước chân lại hơi loạng choạng, cơ thể lắc lư, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Đột nhiên cô cảm giác vòng eo căng cứng, có người ôm cô, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đùa giỡn: “Không ai muốn cô cậy mạnh.”
Hơi rượu xuyên qua dạ dày khiến cho thân thể của cô nóng lên, giống như bị thiêu đốt, cảm giác thiêu đốt này lan đến tận đáy mắt, hốc mắt cũng cay xè. Không phải anh muốn cô chọn sao? Còn không muốn cô cậy mạnh? Năm năm này, cô vẫn một mực cậy mạnh đấy thôi.
“Mọi người cứ chơi thật vui vẻ, tôi đi trước.” Giọng nói quen thuộc lại phát ra trên đỉnh đầu cô.
Ngay sau đó, giọng nói vô cùng ái muội của Tiêu Y Đình cũng vang lên: “Tuân lênh! Tả Tam thiếu tối nay hỏa khí lớn, mau đi dập lửa thôi, chỉ là, chỉ e rượu này tưới vào trên lửa, lửa càng cháy lớn thôi.”
“Ngậm cái miệng của cậu lại!” Tả Thần An hơi tức giận quát.
Nhưng Tiêu Y Đình lại cười ha hả, lão Tam là tức giận hay là vui mừng, cũng chỉ có chính cậu ta biết. Chỉ là, quản cái khỉ gió cậu ta tức giận hay vui mừng, Tiêu Y Đình anh dù sao cũng chả thèm sợ đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]