Cô chầm chậm bước tới trước mặt anh, mỗi một bước, hô hấp lại xiết chặt thêm một phần.
Đến khi cô rốt cuộc đã đứng trước mặt anh, mặc dù cúi đầu nên không thấy được ánh mắt của anh nhưng vẫn cảm nhận được một luồng áp lực phát ra từ anh, cô sắp hít thở không được nữa rồi…..
“Ngẩng đầu lên!” Một giọng nói lạnh lùng trên đỉnh đầu vang lên.
Lòng cô chợt run lên, choáng nha, anh tự cho mình là Hoàng đế sao? Giọng điệu ra lệnh cũng chẳng khác nào mấy vị Hoàng đế thời xưa.
Trong đầu cô thoáng hiện hình ảnh lần đầu gặp mặt năm năm trước, anh và cô kẻ tám lạng người nửa cân cứ giằng co, hình như lúc đó tính tình của anh cũng rất khó chịu và không chịu hợp tác…
“Không dám nhìn tôi?” Tâm hồn đang lơ lừng giữa chín tầng mây lại lần nữa bị giọng nói của anh kéo về.
Aizz! Có cái gì không dám? Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, Tả Tam thiếu của năm năm trước không phải càng ép buộc lại càng phản kháng sao? Cuối cùng vẫn không thoát được “thủ đoạn ngoan độc” của cô đấy thôi.
Chỉ là…hiện giờ cũng không giống như trước kia…Cô đã sớm không còn là Hạ Vãn Lộ tràn đầy tự tin vô ưu vô lo, mà anh, cũng không phải là chàng thiếu niên không biết làm gì của năm đó nữa.
Tâm tình lại trở nên suy sụp, anh lúc này thậm chí đã không còn nhận ra cô…
Đúng nha! Dù sao cũng không nhận ra, Hạ Vãn Lộ, cô còn ở đây sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2052393/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.